Chương 4:
Đêm đó, tôi ngủ một giấc bình yên chưa từng có.
Tỉnh dậy mở điện thoại, tôi thấy Tống Bạc Giản không trả lời tin nhắn của mình.
Lúc này chắc anh ta đang ân ái với Lâu Nguyệt Minh, việc không trả lời tin nhắn của tôi cũng là điều bình thường.
Tôi vệ sinh cá nhân đơn giản, nhìn đồng hồ: sáu giờ sáng. Vừa đúng lúc ra ngoài chạy bộ.
Tôi mặc đồ thể thao, vừa mở cửa đã đụng phải một bộ ngực rắn chắc.
Là Tống Bạc Giản.
Tôi xoa xoa mũi bị đau, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh đến đây làm gì?"
Đôi mắt Tống Bạc Giản sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào tôi.
Bị anh ta nhìn chằm chằm khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi chuyển ánh mắt đi chỗ khác: "Rốt cuộc anh đến làm gì?"
Tống Bạc Giản không trả lời lời tôi, anh ta đi thẳng vào trong, nhìn quanh.
Tôi có chút mất kiên nhẫn.
Anh ta rõ ràng đã ở bên Lâu Nguyệt Minh rồi, còn đến tìm tôi làm gì?
Lâu sau, anh ta lên tiếng hỏi, giọng khàn khàn: "Em thật sự muốn chia tay anh sao?"
"Nếu chia tay lần này, anh sẽ ở bên Lâu Nguyệt Minh đấy".
Trong lòng tôi chợt nhói đau, gần như rỉ máu.
Tôi cố gắng giữ vẻ mặt không biểu cảm, bình thản nói: "Đúng là muốn chia tay, không phải anh thích Lâu Nguyệt Minh sao? Giờ thì hai người không còn vướng bận gì nữa, đáng lẽ phải vui mới phải".
Anh ta nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt u ám, từng chữ từng chữ nói: "Vui, anh rất vui".
Nói xong anh ta định bỏ đi.
Khoảnh khắc anh ta bước ra khỏi cửa, tôi gọi anh ta lại.
Anh ta lập tức dừng bước, quay người lại.
Khóe môi bất giác cong lên, trong mắt lóe lên một tia nhẹ nhõm.
Tôi chỉ vào phòng, giọng lạnh nhạt: "Mang đồ của anh đi".
Anh ta vẻ mặt mờ mịt, sau khi phản ứng lại thì tức giận: "Không cần! Ở trong phòng em anh thấy xui xẻo!"
Giọng nói xen lẫn một chút tủi thân.
Tôi xòe tay ra ra hiệu anh ta có thể đi rồi.
Anh ta trừng mắt nhìn tôi một cách hung dữ, sải bước ra khỏi cửa, còn đóng sầm cửa lại.
Sau khi anh ta đi, tôi từ từ ngồi xổm xuống.
Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn có thể dễ dàng khuấy động cảm xúc của tôi.
Nhìn thấy phản ứng của anh ta hôm nay, tôi bất giác bắt đầu nghĩ "Nhỡ đâu anh ta đã thích mình rồi thì sao?"
Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị tôi dập tắt một cách tàn nhẫn.
Vi Nhất San, em quên mất hôm qua anh ta chế giễu em, và cảnh tượng anh ta hôn Lâu Nguyệt Minh nồng nhiệt rồi sao?
Anh ta không yêu em, anh ta chỉ quá kiêu ngạo.
Không chấp nhận được người đã luôn thích mình bỗng nhiên nói lời chia tay trước.
Tôi tát mạnh vào mặt mình một cái.
Rất đau, đau đủ để tôi tỉnh lại từ những ảo tưởng đẹp đẽ.
Tôi nên tỉnh táo lại rồi.