Chương 5
Tôi cứ tưởng Tạ Quân sẽ tiếp tục tìm tôi.
Nhưng từ hôm đó đến giờ, anh ta như quên sạch mọi chuyện.
Trong văn phòng, một thực tập sinh chạy tới vỗ vai tôi:
“Chị Hứa, có thông báo họp ở phòng họp tầng bảy đấy ạ.”
Tôi đặt tài liệu xuống, gật đầu rồi đi.
Lên đến nơi, tôi mới thấy có gì đó… sai sai.
Phòng họp rộng thế mà chỉ có mỗi tôi?
Những người khác đâu cả rồi?
Chẳng lẽ thực tập sinh nghe nhầm hoặc nhớ nhầm giờ?
Tôi đang định quay ra hỏi lại thì…
Cạch.
Cánh cửa mở ra.
Một bóng dáng cao lớn tiến vào, bước thẳng tới gần.
Chúng tôi mặt đối mặt.
Mặt tôi bừng đỏ.
“Ông… ông chủ!”
Tôi chết lặng. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tiếng khóa cửa vang lên.
Tạ Quân bế tôi đặt lên bàn họp.
Tôi chưa kịp kêu thì môi đã bị anh ấy chặn lại.
“Suỵt…”
Tôi mở to mắt, run rẩy nhìn anh, giọng lắp bắp:
“Anh… anh làm gì thế?”
Tạ Quân cúi sát cổ tôi, giọng hơi nghẹn ngào:
“Tôi nói đừng để tôi đợi lâu… Tại sao em chưa trả lời?”
Tôi sững người.
Trả lời gì? Là bảo tôi hôn lại anh à?
Chúng tôi chẳng phải đã là người yêu rồi sao?
Tôi kéo nhẹ áo vest của anh, lí nhí nói:
“Anh… cúi thấp xuống chút.”
Tạ Quân nghi hoặc nhìn tôi, nhưng vẫn làm theo.
Tôi nhắm mắt, chầm chậm nghiêng người… cuối cùng cũng chạm được môi anh.
Vừa chạm vào, anh liền ôm chặt đầu tôi, hôn như muốn nuốt trọn.
Tôi nghe rõ tiếng thở dốc của anh.
“Ưm… Tạ, Tạ Quân!”
“Chi Chi gọi hay thật. Gọi nữa đi.”
Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên anh trước mặt anh.
“Tôi…” Tôi cúi đầu, trong lòng thầm mắng mình vì… mê trai.
“Em… đây là câu trả lời? Đồng ý rồi đúng không?”
“Đồng ý gì cơ?”
“Yêu nhau.”
Tôi nghiêng đầu ngơ ngác:
“Hôm đó chẳng phải… đã là người yêu rồi à?”
Nói xong, tôi thấy khóe mắt anh ánh lên niềm vui.
Khó thấy đến mức tôi còn tưởng mình hoa mắt.
“Vậy… hôm nay thật sự có họp à?”
Tạ Quân cong môi cười, liếc nhìn đồng hồ rồi khẽ chạm mũi tôi:
“Có.”
“Thế…” Tôi chỉ vào cái cửa đang khóa, ngơ ngác.
“Tôi thông báo cho họ trễ hơn nửa tiếng.”
“Anh!!!”
Tôi vừa giận vừa thẹn.
Thì ra là chờ tôi ở đây!
“Anh làm vậy là sao chứ!”
Tạ Quân mở đoạn chat của chúng tôi ra, đưa cho tôi xem.
“Đã một tuần rồi, Hứa Chi Chi. Em không nhắn cho tôi lấy một lần. Tôi chỉ còn cách này.”
Hóa ra anh còn biết… đây là hạ sách.
“Tôi tưởng hôm đó chúng ta đã là người yêu rồi.”
Bỗng cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi hoảng loạn túm lấy áo anh, trốn sau lưng:
“Làm sao đây! Có người tới!”
Tạ Quân thì ung dung như không.
Tôi thì tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Anh còn cười!”
Không hiểu lấy đâu ra can đảm, tôi thụi anh một cú.
“Khóa rồi. Họ không vào được.”
Bây giờ không vào được, nhưng lỡ lát nữa vào, thấy tôi và anh… nam nữ đơn độc, cửa còn khóa…
Tôi tiêu rồi!
“Anh… anh… sẽ bị lộ mất!”
Tạ Quân khẽ cúi đầu, ghé sát tai tôi thì thầm vài câu.
Sau đó đi ra cửa.
Tôi đỏ mặt đến mang tai, chui thẳng xuống gầm bàn.
Cửa mở ra.
Tôi vội bịt miệng, không dám thở mạnh.
Một nhóm nhân viên đứng trước cửa, vừa nói cười xong thì lập tức nín lặng khi thấy Tạ Quân.
“Ông, ông chủ…”
Cả phòng họp yên tĩnh đến mức rơi kim cũng nghe.
Đúng là khí thế đè người của sếp.
Tôi rụt người hơn nữa, co mình sát vào góc bàn.
Tạ Quân đóng cửa lại, liếc nhìn tôi, khóe môi cong lên một nụ cười khiến tim tôi loạn nhịp.
Cuộc họp bắt đầu, chỗ tôi vẫn còn trống.
Có người hỏi:
“Sao chị Hứa chưa đến? Hay chưa báo cho chị ấy?”
Vài đồng nghiệp thân thiết liền rút điện thoại định gọi cho tôi.
Tôi cuống cuồng bật chế độ im lặng, nhưng vì run quá mà… làm rơi luôn điện thoại xuống sàn.
Cả phòng họp nín thở.
“Tiếng gì vậy?”
Có người cúi xuống nhìn. Tôi sắp khóc đến nơi.
Tạ Quân khẽ ho một tiếng rồi lạnh giọng:
“Hứa Chi Chi xin nghỉ rồi. Các người còn tâm trí để tám chuyện? Báo cáo chuẩn bị xong chưa?”
Sếp nổi giận, ai mà không sợ.
Cả phòng lập tức yên lặng.
Tôi dịch người sát về phía Tạ Quân, tim đập thình thịch.
Cuộc họp nhạt nhẽo đến mức tôi bắt đầu buồn ngủ.
Đầu gục xuống, đập thẳng vào đùi anh.
Tạ Quân đang phát biểu cũng khựng lại.
Cả phòng cúi đầu, không ai dám thở mạnh.
Chắc tưởng ai lại chọc giận sếp.
Tạ Quân bình thản cúi xuống, vén tấm khăn bàn lên.
Mắt tôi lờ đờ mở ra, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt anh.
Tạ Quân khẽ cười.
Ngón tay anh nhẹ lướt qua môi tôi, rồi anh đứng dậy.
Cả phòng họp đột nhiên lạnh đi vài độ.
Ai cũng tưởng sếp nổi trận lôi đình.
Nhưng Tạ Quân lại lên tiếng, giọng vui vẻ bất thường:
“Họp tới đây thôi. Về làm lại báo cáo.”
“Hả?!”
Tôi nghe thấy tiếng kinh ngạc phát ra khắp phòng.
Lần đầu tiên họ thấy Tạ Quân… hiền như vậy.
“Sao? Muốn tôi mắng từng người một à?”
Chớp mắt, phòng họp trống rỗng.
Tôi vẫn trốn dưới gầm bàn, không dám ló đầu.
Tạ Quân đưa tay ra với tôi.
Tôi chui ra, chẳng may… đập đầu vào cạnh bàn.
“Á!” Mắt đỏ hoe.
Tạ Quân hoảng hốt, ôm tôi vào lòng, đặt lên đùi anh.
Đầu đau quá, đến mức tôi quên mất đây là tư thế mất mặt cỡ nào.
“Sao lại hậu đậu vậy chứ?”
Tôi ấm ức nói:
“Nếu không phải tại anh, tôi đâu phải chui xuống đó!”
“Lớn gan rồi hả Hứa Chi Chi, dám cãi tôi?”
Miệng thì nói vậy, nhưng gương mặt anh đầy ý cười,
thậm chí còn có vẻ… cưng chiều.
“Được rồi, lỗi của tôi.”
Anh lại còn biết xin lỗi?!
Đây là cái ông sếp hà khắc tôi quen sao?
“Tôi… tôi đi trước. Anh… anh ra sau nhé.”
Tôi chạy vội ra cửa, nhìn quanh thấy không ai, mới len lén chạy về phòng.
Vừa về đến nơi, trưởng phòng bên cạnh đã hỏi:
“Chi Chi, sao lúc nãy họp không thấy em?”
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, mặt tôi lại đỏ ửng.
Mọi người họp, còn tôi thì… hẹn hò với sếp.
“Ơ, mặt đỏ thế? Bị ốm à? Bảo nghỉ mà!”
“Khụ… khụ khụ… đúng, đúng… em bị cảm…”
“Vậy nghỉ ngơi đi nhé!”
Cuối cùng cũng thoát nạn.
Làm bà chủ nhỏ… thật chẳng dễ chút nào!