Groupchat Tỷ Người

Chương 53: Dong binh! Dám theo Pháp gia cướp đoạt dị năng giả?

Chương 53: Dong binh! Dám theo Pháp gia cướp đoạt dị năng giả?
Thế giới Resident Evil!
"Tiền đồ!"
Trần Ức bĩu môi, tỏ vẻ hết sức xem thường hành vi mở trại chăn nuôi của Chronicle Trần Ức, cho rằng việc này giúp bọn họ tăng cường ma lực chẳng ra gì.
Trại chăn nuôi mở lớn đến đâu thì có thể sánh với toàn bộ thế giới này của ta?
Đến thời điểm ta chiếm lĩnh Tổ Ong, đừng nói là nuôi trồng động vật, chính ta liền có thể nhân bản người. Thôi, nhân bản người quá không nhân đạo, hay là nhân bản mang hạt đi, cách này chẳng phải nhanh hơn dùng động vật nhiều sao?
[Resident Evil] lĩnh [cung bảo kê đinh phần (combo)].
Nói ra thì thật xấu hổ, bởi vì có group chat nên Trần Ức đã rất ít khi ra ngoài kiếm ăn, dựa vào chính mình tự lực cánh sinh chẳng phải thơm tho hơn sao?
Còn việc tìm Alice, hắn hiện tại còn chẳng biết vị trí tuyến thời gian ở đâu, trời mới biết Alice đang ở phương nào.
Ăn cơm gạo, phối cung bảo kê đinh, thỉnh thoảng hớp một ngụm canh Hisui bạch ngọc.
Hoàn mỹ!
[Resident Evil]: Hôm nay ngự trù tay nghề không tệ, nên thưởng!
[Lộc Đỉnh Ký]: Ngươi thật là biết hưởng của người phúc ta.
[Resident Evil]: Sao lại gọi là hưởng của người phúc ta được, ngươi chẳng phải là ta sao?
Leng keng!
Trần Ức đang vừa ăn cơm vừa lướt nhóm chat thì giật mình kinh hãi, vội vàng cầm lấy khẩu súng lục trên bàn, hướng về phía ngoài cửa sổ nhìn lại.
Chỉ thấy cửa lớn biệt thự bị người ta bạo lực mở toang, một người dáng vẻ lính đánh thuê cầm một cái loa, chậm rãi tiến lại gần, mà ở phía sau hắn, lại có mấy chiếc xe.
Cái tên này khá quen, gọi là... Ai nhỉ?
Ừm, hẳn là lính đánh thuê trong Resident Evil 2, mấy phần sau cũng có xuất hiện, coi như là vai phụ thường trú. Tuy rằng, trên lý thuyết thì mấy phần sau hắn xuất hiện không phải là bản thân mà là nhân bản thể, nhưng gương mặt vẫn là gương mặt đó.
Được rồi, tuy rằng hắn đã xem qua sáu phần Resident Evil, nhưng ngoài nữ chính Alice và mấy em gái xinh đẹp ra thì một cái tên cũng không nhớ nổi, kể cả tên thật của Alice là gì.
Người đoàng hoàng ai xem phim lại đi nhớ tên vai phụ làm gì?
Tuy rằng đây là người đầu tiên hắn gặp được ở thế giới này, nhưng vẫn nên có tâm phòng bị người. Lính đánh thuê không phải là một nghề nghiệp đàng hoàng gì, Trần Ức trực tiếp mở miệng nói: "Ha, huynh đệ, ngươi tự tiện xông vào nhà dân, dựa theo luật pháp ta có quyền giết chết ngươi."
Trần Ức dọa người kia giật bắn mình, vội vàng lùi lại mấy bước, trốn ra phía sau tường: "Bình tĩnh đi bằng hữu, bây giờ nhân loại cũng không còn nhiều."
"Chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn ở đây tu sửa một chút, nếu như anh cần che chở, chúng tôi có lẽ có thể giúp anh."
Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Trần Ức định thần nhìn lại, người nói chuyện là một cô gái ngồi ở vị trí cạnh tài xế của chiếc xe đi đầu.
Em gái này hắn đúng là nhận ra, Claire!
Lúc này Trần Ức mới nhớ ra, người qua đường kia trong Resident Evil 2 đã gia nhập đoàn xe của Claire, thậm chí Claire quen biết Alice cũng là nhờ hắn.
Mà khi Trần Ức hồi tưởng lại nội dung Resident Evil 3, hắn hình như nhớ ra người này thích Alice, còn cùng cô ấy cọ khởi điểm Tiểu Hanabi, chỉ có điều cuối cùng thì trực tiếp toi mạng.
Dong binh! Dám theo Pháp gia cướp dị năng giả?
Trần Ức nhìn Carlos Oliveira với ánh mắt trở nên không mấy thân thiện, liền thu súng lại, dội cung bảo kê đinh lên cơm, bưng bát đi ra khỏi biệt thự, vừa ăn vừa nói: "Chào các vị!"
Ùng ục ục...
Trần Ức ngạc nhiên nhìn về phía những hướng khác, chỉ thấy trong xe hết thảy mọi người đều nhìn chằm chằm vào bát cơm rau thịt trong tay hắn, điên cuồng nuốt nước miếng.
Cảnh tượng này hắn đã từng thấy, lúc trước khi hắn lần đầu tiên nhận được cứu tế lương thực từ nhóm Trần Ức cũng là như vậy, thậm chí còn không nỡ ăn, chỉ sợ đây là một giấc mộng.
Được rồi, vốn tưởng rằng là đơn thể chuyển vận, kết quả lại dùng ra hiệu quả quần thể chuyển vận.
Hơn nữa theo mùi cơm thơm bay lượn, tiếng nuốt nước miếng càng trở nên liên tiếp vang lên.
Lần này thì ngược lại khiến Trần Ức có chút ăn không ngon, dù sao bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, người da mặt dày đến đâu cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
"Xin chào, tôi tên là Claire, là người lãnh đạo đoàn xe này."
Claire kéo cửa xe, đi vào biệt thự, đưa tay ra với Trần Ức.
Trần Ức nhìn bát cơm trong tay mình, lại nhìn bàn tay phải đang duỗi ra của Claire, có lý do để hoài nghi đối phương đang nhắm vào bát cơm của mình, đặc biệt là cái mũi thỉnh thoảng lại nhăn nhó, mắt thì không tự giác hướng về phía bát cơm nhìn.
Trần Ức rất là không có tướng ăn cắm đôi đũa vào giữa bát cơm, đưa tay phải ra bắt tay Claire: "Trần Ức, cứ gọi tôi Trần là được, căn nhà này chỉ có một mình tôi, mọi người cứ tự nhiên ngồi."
Không có cảm giác mềm mại, mùi thơm cơ thể mê người gì cả, chỉ có bàn tay thô ráp cùng với mùi mồ hôi khó ngửi.
Nguồn nước sinh hoạt trong tận thế hiển nhiên là một vấn đề khó khăn không nhỏ, huống chi là tắm rửa, bởi vì không ai biết nguồn nước uống của ngươi có bị T-virus cảm nhiễm hay không. Chỉ cần có một con zombie bơi qua vùng vịnh đó, thì về cơ bản ngươi cũng không còn cách việc bị lây nhiễm bao xa nữa.
Trước khi có được bàn tay vàng, Trần Ức thường tắm rửa bằng cách lấy một mảnh vải, nhúng nước, lau từ trên xuống dưới một lượt.
Đó là do hắn đã tìm được thùng đựng nước suối trong siêu thị, bằng không hắn cũng không thể xa xỉ dùng nước như vậy, dù sao Claire bọn họ phỏng chừng một tuần được tắm một lần đã là may mắn lắm rồi.
Nếu là một đoàn xe xa lạ may mắn còn sống sót, Trần Ức đương nhiên phải lo lắng đám người này có ác ý hay không, nhưng Claire và đoàn xe của cô là phe thủ tự, chỉ cần nhìn mười mấy đứa trẻ trong đoàn xe là biết, bọn họ thỏa thỏa là ánh sáng của nhân loại.
"Không cần đâu, chúng tôi ở bên ngoài là được."
Claire lắc đầu, một mặt là sợ Trần Ức hiểu lầm gì đó về bọn họ, mặt khác, cô hiện tại chỉ có thể cố gắng để những người trong đoàn xe kiềm chế bản thân, nếu như người trong đoàn xe vào biệt thự của Trần Ức, phát hiện bên trong có lương thực, phỏng chừng sẽ trực tiếp cướp bóc.
Ngươi có thể nói là bọn họ không có đạo đức, nhưng đó cũng là sự bức bách của việc sinh tồn, trong tận thế đồ ăn chính là tính mạng.
Trần Ức nhún vai, rút đôi đũa ra, vừa nhìn những người trong đoàn xe bận rộn, vừa ăn cơm.
Carlos lái xe máy đi vòng quanh, cứ cách một khoảng, liền cắm một thiết bị kim loại xuống đất, Trần Ức đoán đó là một loại thiết bị cảm ứng, hẳn là dùng để báo động.
Còn Claire thì lại bắt chuyện với Trần Ức, chủ yếu là hỏi thăm Trần Ức làm sao để sinh tồn trong tận thế này, cũng như hỏi xem hắn có nguyện ý gia nhập đoàn xe của cô không.
"Không thể không nói, anh là người sống sót thông minh nhất mà tôi từng thấy, nhưng anh nên biết, anh chỉ di chuyển trong một phạm vi nhỏ, một ngày nào đó zombie sẽ bao vây anh."
Claire chỉ ra khuyết điểm trong việc Trần Ức di chuyển ngược chiều kim đồng hồ, ở một mức độ nào đó thì cách di chuyển của bọn họ chính là phiên bản tăng cường của việc đổi phòng ngược chiều kim đồng hồ của Trần Ức, chỉ có điều bọn họ là di chuyển vòng quanh Trái đất.
"Hơn nữa tôi nghĩ vật tư của anh cũng không phong phú lắm nhỉ, dù sao xung quanh đây cũng đâu có thành phố lớn nào."
Trần Ức chọn nơi ở phần lớn đều là ở vùng ngoại ô, đó cũng là lý do vì sao Claire bọn họ tìm đến được biệt thự này, dù sao trong thành phố zombie rất nhiều, đi vào chẳng khác nào tự nộp mạng.
Cô nói rất có đạo lý, chỉ có điều... Có thể đừng nhìn chằm chằm vào bát cơm của tôi nữa được không!
Trong ánh mắt gần như trừng trừng của Claire, Trần Ức ăn xong cơm, tiện tay lấy một tờ giấy lau miệng, sau đó lấy ra một cái gậy gỗ nhỏ, nghiêm túc nói: "Thực không dám giấu giếm, tôi là một phù thủy, đến từ Hogwarts, người giang hồ gọi là Sorcerer Supreme."
Claire: ...
Hiểu rồi, người này hẳn là bị thế giới này vùi dập cho điên rồi...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất