Groupchat Tỷ Người

Chương 55: Xuyên qua thời không mua hamburger

Chương 55: Xuyên qua thời không mua hamburger
Tuy nói mọi người đều là Trần Ức, nhưng từ lâu đã không biết phân thành bao nhiêu bản thể rồi. Ở đại học, nhờ vả bạn cùng phòng mua cơm còn phải gọi một tiếng "ba ba". Ngươi không cho người ta lợi lộc gì, người ta dựa vào cái gì mỗi ngày mua cơm cho ngươi?
Ngay lúc L.J mang vẻ mặt đưa đám như mất vợ, con chim ưng bằng vàng của hắn bị nộp vào tay Trần Ức.
[Trần Ức]: Một ngàn phần hamburger, thêm một ngàn phần coca, ai muốn không? Kèm ảnh chim ưng vàng JPG!
Giá cả có lẽ không tương xứng, nhưng đây chỉ là vấn đề thái độ. Dù sao cứu tế đồng loại cũng coi như thêm một món ăn cho bữa cơm, nhưng việc giúp đỡ cả đoàn xe thì lại hoàn toàn khác.
Giống như việc Trần Ức ở Lộc Đỉnh Ký dùng vàng để trao đổi vật tư và sách với Trần Ức ở Chronicle, Trần Ức Chronicle ít nhiều gì cũng kiếm được chút lời.
Cân nhắc việc cứ để một người mua đồ mãi cũng không ổn, Trần Ức nghĩ ra một cách hay: làm một cái bao lì xì thật lớn, sau đó mỗi ngày đến giờ cơm lại lĩnh ra, ăn xong lại nhét trở vào.
Tuy rằng có hơi phiền phức, nhưng dù sao cũng hơn là ngày nào cũng phải nhờ người mua đồ.
[Lộc Đỉnh Ký]: Tại sao lại là hamburger? Coi thường bánh bao nhân thịt của đại Trung Hoa ta à?
[Resident Evil]: Hết cách rồi, hamburger người ta ăn quen rồi.
Rất nhiều người đều cho rằng người nước ngoài khi nhìn thấy mỹ thực Trung Hoa sẽ có bộ dạng như "chưa từng trải sự đời", nước mắt lưng tròng bày tỏ rằng cả đời này chưa từng ăn món gì ngon như thế, Hoa Hạ thật là tuyệt vời...vân vân.
Nhưng trên thực tế, khẩu vị của một số người nước ngoài không giống với người Hoa. Ví dụ như món ăn Hoa Hạ nổi tiếng nhất ở Mỹ lại là món gà Tả Tông Đường mà đa số người Hoa thậm chí còn chưa từng nghe qua. Ban đầu nó có vị mặn và cay, nhưng do khẩu vị khác biệt, dần dần biến thành vị chua ngọt.
Điều này rất dễ hiểu, giống như người không ăn được cay, nếu ăn nhiều một thời gian thì sẽ quen thôi.
Vì lẽ đó, ở nước ngoài, quán cơm Tàu càng không chính tông thì lại càng làm ăn phát đạt. Bởi vì quán cơm Tàu chính tông chỉ có người Hoa ăn.
[Chronicle]: Hai khẩu súng này ta muốn, không bán đâu, để lại tự chơi.
[Chronicle] tuyên bố bao lì xì [một ngàn phần hamburger thịt bò] và bao lì xì [một ngàn phần coca].
Rất nhanh, một đống đồ ăn xuất hiện trước mặt mọi người, xếp thành hai ngọn núi nhỏ.
"OMG! Cái mùi vị chết tiệt này, ta nhớ ngươi muốn điên cả người suốt ba năm rồi!"
L.J trong nháy mắt như tìm được vợ mới, tay trái cầm hamburger, tay phải cầm coca, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, hai ba miếng "giết" chết một cái hamburger, ực một hơi cạn coca, sau đó lại cầm lấy một cái khác.
Những người khác cũng reo hò một tiếng, ào ào chạy tới vồ lấy đồ ăn, nhanh chóng cắn xé.
"Híc, tuy rằng ta cảm thấy câu trả lời của ngươi sẽ rất ba xạo, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu: tại sao những đồ ăn này lại là hamburger, với lại bao bì bên ngoài toàn tiếng Anh vậy?"
Claire không nhịn được hỏi.
"Việc này liên quan đến ma thuật thời gian. Cô có thể hiểu là ta đã quay về quá khứ để mua một lô lương thực."
Trần Ức giải thích.
Claire hiển nhiên không tin, nhưng trước những món đồ ăn này, cô quyết định cứ tin vậy, dù sao cũng có lợi mà.
Đoàn xe của Claire có rất nhiều người, đến tận năm mươi người. Một ngàn phần đồ ăn cứ thế mà bị ăn mất hai trăm phần.
"Không được, thực sự ăn không vô nữa rồi!"
L.J tuyệt vọng nhìn đống hamburger vẫn còn như núi nhỏ, nước mắt sắp trào ra.
Là một người dân Mỹ bình thường từng xem hamburger là món ăn chính, hắn biết rõ thứ này chỉ có thể để được tối đa một ngày. Nhưng hắn cũng biết rõ, ăn xong bữa này thì trận sau sẽ đói meo.
Dù sao trong tận thế vàng cũng chẳng đáng giá gì. Vì vậy, mọi người cũng không có thói quen thu thập vàng, chỉ có L.J vì tính cách "tưng tửng" đó mà nhất quyết đòi dùng hai con chim ưng vàng này.
Trần Ức lắc đầu, biến số hamburger còn lại trở lại thành bao lì xì, rồi giải thích: "Yên tâm, ta có thể cất giữ những thứ này, bảo quản vĩnh viễn."
Lời này ngay lập tức khiến mọi người reo hò. Phải biết rằng bây giờ đang là mùa hè, lương thực rất dễ hỏng. Giờ lại có thể bảo quản tươi ngon vĩnh viễn mà không cần không gian chứa đựng. Lúc này, ánh mắt mọi người trong đoàn xe nhìn Trần Ức như thể đang nhìn Thượng Đế.
Trần Ức cũng không khách khí, trực tiếp đuổi tất cả mọi người trong đoàn xe xuống, bảo họ vào biệt thự sửa sang lại một phen, ví dụ như tắm rửa chẳng hạn. Dù rằng dọn dẹp một chút cũng có hiệu quả tốt, nhưng không tắm rửa thì họ đều cảm thấy khó chịu.
Ma thuật trong thế giới Harry Potter có lẽ không có sức sát thương mạnh, nhưng nó tuyệt đối là thích hợp nhất để "làm việc nhà". Một câu "Thanh thủy như tuyền" (Aguamenti) là có thể tạo ra lượng nước lớn. Vì vậy, trong biệt thự hoàn toàn không thiếu nước.
Còn Trần Ức thì bắt đầu cải tạo xe. Hắn không muốn phải chen chúc trong đoàn xe như hộp cá mòi, vì vậy việc triển khai bùa mở rộng không gian cho chiếc xe là rất cần thiết.
Trong giới phù thủy, bùa mở rộng không gian thực tế bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, không được sử dụng cho mục đích cá nhân mà chỉ được dùng cho rương hành lý và lều trại gia đình.
Nhưng Trần Ức nghĩ hắn đâu có ở thế giới Harry Potter. Hắn giả mạo Sorcerer Supreme Ancient One còn chẳng ai quản được, có bản lĩnh họ vượt không gian đến bắt hắn à!
Sau một hồi dằn vặt, Trần Ức đã mở rộng không gian bên trong chiếc xe buýt từ kích thước ban đầu thành một không gian rộng năm mươi mét vuông. Hết cách rồi, đó đã là giới hạn mà hắn có thể làm được.
Cũng may đoàn xe có khá nhiều xe, đến tận năm chiếc. 250 mét khối xe hoàn toàn có thể đủ cho năm mươi người này dùng.
"Được rồi, bây giờ ta tin ngươi là phù thủy rồi đó."
Nhìn chiếc xe buýt đã biến đổi hoàn toàn, Claire cuối cùng cũng tin việc Trần Ức xuyên không mua hamburger.
Liền đó, cô gọi những người khác đến cùng Trần Ức tiến hành đại cải tạo xe, quy hoạch vị trí, ví dụ như chỗ nào ngăn thành phòng, chỗ nào làm nhà vệ sinh.
"Ngươi biết không? Đối với chúng ta mà nói, ngươi thực sự giống như một thiên thần vậy."
Claire cảm khái nói.
Sau một hồi vất vả đến tối, mọi người mới bắt đầu chuẩn bị nghỉ ngơi. Với vai trò là người dẫn đầu và phù thủy, họ tự nhiên có phòng riêng. Có lẽ là để tiện liên lạc, hai phòng chỉ cách nhau một tấm ván.
"Đúng rồi, chúng ta muốn đi đâu?"
Trần Ức xua tay, tỏ ý những thứ này chỉ là chút lòng thành.
Claire ngạc nhiên: "Không phải ngươi quyết định sao?"
"Cô mới là người dẫn đầu chứ!"
Trần Ức cũng há hốc mồm. Cô không dẫn đường thì hắn làm sao biết Alice ở đâu?
"Nhưng chúng ta vẫn luôn đi vòng quanh thành phố lớn, vẫn luôn chạy trốn, còn mục tiêu thì thật sự không có."
Claire cười khổ nói. Ở cái thế giới tận thế đầy rẫy zombie này, có mục tiêu gì chứ? Cô còn tưởng rằng Trần Ức, thân là một phù thủy, có thể dẫn họ đến một nơi không có zombie.
Trần Ức:...
"Vậy thì giờ cô có cơ hội chọn mục tiêu đó. Cứ từ từ suy nghĩ, chúng ta hiện tại không vội."
Trần Ức chỉ có thể nói vậy rồi đẩy cửa phòng ra, đi vào phòng nhỏ của mình, sau đó lấy ra chiếc rương phép thuật và thi triển một câu thần chú tàng hình rồi chui vào bên trong.
Việc chui vào một chiếc rương có bùa mở rộng không gian trong một căn phòng cũng có bùa mở rộng không gian nghe có vẻ rất vô lý, vì nó trái với quy tắc không gian. Nhưng ma thuật vốn dĩ là không tuân theo quy tắc mà.
Tuy rằng hắn có thể mời những người này vào rương của mình để ở, nhưng như vậy chẳng khác nào hắn phải nuôi một đám "ông tướng". Trần Ức đâu phải Thánh Mẫu siêu cấp, việc giúp họ mở rộng không gian xe đã là làm người tốt việc tốt rồi.
"Trần, anh ngủ chưa?"
Ở phòng bên cạnh, Claire nằm trên chiếc giường sạch sẽ, trằn trọc trở mình. Ngày hôm nay có quá nhiều thay đổi, quá nhiều niềm vui bất ngờ khiến cô có chút không dám tin.
Nhưng lúc này, Trần Ức đã vào trong rương, đương nhiên không nghe thấy tiếng Claire. Vậy là Claire chỉ có thể thở dài một tiếng, thì ra cô đã nghĩ nhiều rồi. Thiên thần ư? Cho dù có là thiên thần thì cũng không phải là thiên thần của riêng cô...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất