Hắc Ám Vương Giả (Dịch)

Chương 47: Trận Chiến Mở Màn

CHƯƠNG 47: TRẬN CHIẾN MỞ MÀN
Đỗ Địch An vội vàng nghiêng người lăn một vòng trên mặt đất, né được đòn tấn công của cái bóng màu xám, ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện đó là một con chuột lớn đen bóng, gần như y hệt con ‘Phệ Cốt Thử’ chạy trốn ban nãy, chỉ là gầy hơn một chút mà thôi, lúc này trông nó lại giống một con chó săn dữ tợn đang lộ ra hàm răng nhọn mạnh mẽ, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào hắn.

- Ma vật !

Mig, Rage, Sam đều sợ hãi kêu lên, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn ra.

Sưu !

Sau khi con Phệ Cốt Thử này đánh trượt một đòn liền nhảy lại lên lần nữa, nhào về phía Đỗ Địch An đang ở gần nó nhất.

Tóc gáy toàn thân Đỗ Địch An dựng lên, tốc độ của con Phệ Cốt Thử này quá nhanh, hắn căn bản không kịp tránh lần nữa, mà đây là lần đầu chiến đấu trực diện, đầu óc của hắn phản ứng hơi chút chậm chạp, giơ tay lên ngăn cản theo bản năng.

Bành một tiếng, hắn cảm thấy cơ thể mình như bị một vật nặng nào đó đập mạnh vào khiến cho mất cân bằng ngã nhào về về phía sau, đặt mông ngồi xuống đất, bị dọa đến gần như nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng chút lý trí còn xót lại trong hắn không ngừng gào thét rằng nếu như làm vậy thì chỉ có cái chết chờ ở phía trước, hắn cố hết sức mở to mắt ra thì đập vào mắt hắn là con Phệ Cốt Thử kia đang nhào lên người mình, hàm răng sắc nhọn đang cắn chặt vào cánh tay !

Hoảng sợ, kinh hãi, khát vọng thời gian dừng lại !

Cứu tôi ! Cứu tôi !

Rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn lập tức chạy loạn trong đầu hắn, khi mà tính mạng đã đến bước đường cùng thì bản năng sẽ khiến lý trí hoàn toàn tỉnh táo lại. Bất quá đây chỉ là ý nghĩ trong nháy mắt, trải qua thời gian tôi luyện tâm tính thì Đỗ Địch An đã rất nhanh khôi phục lý trí từ trong khủng hoảng.

Khi thấy hai hàm răng của Phệ Cốt Thử không ngừng cắn, nhai cánh tay của mình thì cảm giác đau buốt truyền đến từ cánh tay khiến cho hắn sinh ra một cỗ phẫn nộ khổng lồ trong lòng.

- A a a ......!

Đỗ Địch An gào lên, vung tay đập mạnh xuống mặt đường, đồng thời xoay người bò lên, buông đoản kiếm ở tay ra, nắm lấy chân sau của con Phệ Cốt Thử đang cắn chặt tay phải của hắn, dùng hết sức kéo ra, đồng thời không ngừng vung tay phải để đầu của nó đập mạnh xuống mặt đất !

Uỳnh ! Uỳnh ! Uỳnh !

Liên tục đập mạnh xuống đất và không ngừng kéo ra, còn Phệ Cốt Thử rốt cuộc không chịu được buông lỏng miệng ra, Đỗ Địch An thấy vậy, gầm lên một tiếng, ra sức nện thân thể của nó lên mặt đất, uỳnh một tiếng, bởi vì bộ lông và lớp thịt cho nên triệt tiêu đi không ít lực trùng kích.

- Chết đi cho ta ! Chết đi ! Chết !

Đỗ Địch An điên cuồng gầm thét, cùng với đó là không ngừng đập con Phệ Cốt Thử kia xuống đất, bởi vậy mà rốt cuộc xương cốt của nó lập tức bị đập nát, máu tươi văng ra từ trong miệng của Phệ Cốt Thử, theo Đỗ Địch An vung lên, máu tươi từ miệng nó văng ra thành hình vòng cung ra đất.

Uỳnh một tiếng, bây giờ không biết đã nện bao nhiêu lần nữa, Đỗ Địch An chỉ cảm thấy cơn giận trong lòng dần dần lắng xuống, cảm giác mỏi mệt truyền khắp cánh tay, hắn nhìn qua con Phệ Cốt Thử đã mất đi khả năng giãy dụa trong tay, cắn răng, nhặt đoản kiếm trên mặt đất lên đâm mạnh về bụng của nó.

Đoản kiếm cực kì sắc bén, liên tục đâm bảy – tám lần thì máu tươi đã dính đầy trên thân kiếm, khi Đỗ Địch An cảm thấy nó triệt để không cử động gì nữa mới dừng lại, lúc này hắn cảm thấy trái tim của mình còn không ngừng đập mạnh, nghĩ lại một màn kinh hồn vừa nãy mà vẫn không khỏi sợ hãi trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn đối diện với tử vong trực diện như vậy, mặc dù hắn đã thấy qua tận thế kinh khủng nhất nhưng đây chỉ là một góc nhìn của cả tảng băng sơn qua TV mà thôi, tựa như là xem một vụ tai nạn với việc tự mình trải qua thì cảm xúc trong đó dĩ nhiên là hai chuyện khác nhau rồi.

Không cần soi gương thì Đỗ Địch An cũng có thể cảm nhận được sắc mặt của mình lúc này vô cùng khó coi, bộ dáng cũng là chật vật cực kỳ, hắn thở hổn hển nhìn về phía cánh tay phải của mình, phía trên còn đang có mấy dấu răng lõm sâu, may mà chất liệu chế tạo cái nhuyễn giáp màu đen này cực kì cứng rắn, bên trong còn có một lớp chì kim loại nên không có bị nó cắn nát, nếu không thì với tốc độ truyền nhiễn thông qua nước bọt nhanh hơn những cách khác vô số lần, hơn nửa hắn sẽ trở thành bất tử hành thi giống như người chồng của Mia mà Scott nói tới.....

- Địch An !

Migcan bỗng quát to một tiếng.

Đỗ Địch An ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Lúc này Migcan bỗng nhiên lao lên, giơ cao đoản kiếm chém tới.

Đỗ Địch An lập tức giật mình tỉnh lại, nghĩ tới lúc trước ở trong siêu thị có thấy bảy – tám điểm lấm tấm màu đỏ, vội vàng cúi xuống lăn đi.

‘Phốc’ một tiếng, đoản kiếm của Migcan lập tức đâm vào ngay chỗ mà Đỗ Địch An vừa mới né ra, máu tươi bắn ra tung tóe, hóa ra đoản kiếm đã đâm trúng bộ ngực của một con Phệ Cốt Thử đang nhào tới, đó là chỗ mềm nhất của nó.

Đoản kiếm lập tức đâm xuyên vào.

Đỗ Địch An vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy ngoại trừ con Phệ Cốt Thử bị Migcan giết chết kia thì còn có ba con Phệ Cốt Thử đang lao ra từ trong cánh cửa thủy tinh vỡ vụn của siêu thị, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chặp bọn hắn như con báo nhanh nhẹn đang săn mồi, lập tức đồng thời lao lên, nhào về phía Migcan và Đỗ Địch An.

Sắc mặt của Đỗ Địch An khó coi cầm đoản kiếm lên liên tục lui về phía sau, càng là không ngừng vung nhẹ đoản kiếm trong tay, đẹ dọa những thứ kia lại gần. Nhưng mà đe dọa đơn thuần không thể hù được lũ Phệ Cốt Thử kia, một con trong đố đột nhiên nhào về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An vội vàng chém kiếm, lưỡi kiếm chém lên bộ lông của con Phệ Cốt Thử đó, lập tức bị lớp dầu mỡ cứng cỏi trên đó làm cho trượt dài lớp lông của nó, tựa như dùng sống kiếm đập vào lớp bùn, hoàn toàn không thương tổn được nó chút nào, ngay sau đó con Phệ Cốt Thử đó nhào vào ngực Đỗ Địch An, hai móng vuốt bén nhọn phía trước chụp thẳng vào mặt của Đỗ Địch An.

Tựa như bản năng đi săn của dã thú, biết tấn công vào điểm yếu của đối phương.

Đỗ Địch An vội bắt lấy bộ lông của nó, đề phòng bị nó cào xước da, lúc ấy thì những bệnh khuẩn tích lũy trong móng vuốt của nó khi bò qua những nơi dơ dáy bẩn thủi kia sẽ lập tức lây nhiễm cho hắn. Nhưng mà lực ma sát của bộ nhuyễn giáp màu đen không lớn, mà lông của Phệ Cốt Thử lại cực kỳ trơn trượt, Đỗ Địch An dốc hết toàn lực mà vẫn có cảm giác như nắm trượt vậy.

Tính mạnh lại trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Đỗ Địch An hét lớn một tiếng, hai chân chống xuống đất, thân thể vô cùng mềm mại xoay người thay đổi tư thế, lại cứ như vậy mà đứng lên, không cần dùng đến tay, mà tay hắn lại là dồn sức đẩy bay con Phệ Cốt Thử kia ra ngoài.

Phệ Cốt Thử ngã lăn lộn dưới đấy một vòng, lại trở mình bò dậy, nhe răng trợn mắt đánh về phía Đỗ Địch An, khí thế vô cùng hùng hổ.

Trái tim của Đỗ Địch An thít chặt, bắt thịt toàn thân kéo căng, tinh thần lúc này đã tập trung đến cực hạn, khi con Phệ Cốt Thử kia đánh tới thì đá mạnh một cước ra trong nháy mắt.

‘Đùng’ một tiếng, như là biết trước được công kích của Phệ Cốt Thử, Đỗ Địch An đá chuẩn xác vào chỗ nó nhào lên, một cỗ sức mạnh phẫn nộ được sinh ra từ tuyệt vọng dồn vào cú đá này, Phệ Cốt Thử phát ra tiếng kêu thảm bị đá bay mấy vòng ra ngoài.

Đỗ Địch An không có dừng lại mà chủ động lao ra ngoài !

Khi mà Phệ Cốt Thử vừa rơi xuống thì Đỗ Địch An đã đuổi tới, thừa dịp nó còn chưa bò lên thì hai tay liền nắm chặt đoản kiếm, dùng sức đâm xuống.

‘Xoẹt’, đoản kiếm đâm xuyên qua bụng nó, đụng tới cả mặt đất phía dưới.

Phệ Cốt Thử đột nhiên bị đau giãy dụa mãnh liệt, đồn thời phát ra những tiếng kêu chói tai, Đỗ Địch An cắn răng, hai tay dùng hết lực toàn thân đè xuống đoản kiếm, gắn hết sức đóng đinh nó trên mặt đấy, mặc cho nó giãy dụa hay kêu thảm thế nào cũng không buông ra.

Giờ khắc này, đến chính hắn cũng không cảm giác được trong lòng của mình tràn đầy tàn nhẫn và tàn bạo !

.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất