Chương 18: Hoang Mạc
- Sinh tồn mười ngày?
Đám trẻ khẽ giật mình, mặc dù Tobel nói rất “Đơn giản”, nhưng ba tháng ở chung tất cả mọi người đã sớm biết hắn nói tới “Đơn giản” chính là khái niệm gì. Ai cũng không ngờ khảo hạch lần này vậy mà không phải cái loại kiểm tra trên giấy mực như trong ấn tượng của bọn họ mà là thực tiễn!
Hiển nhiên muốn sinh tồn mười ngày thì nhất định phải nắm giữ toàn bộ bốn môn học “Kiếm ăn”!
Rất nhanh, có người đã nhìn ra được.
Chỉ cần có nguồn nước, con người có thể tuyệt thực cực hạn là bảy ngày đến mười lăm ngày, nếu là ý chí cực kỳ ương ngạnh thì có thể sống đến một tháng cũng được, nói cách khác thì bọn họ chỉ cần nghĩ biện pháp tìm được nguồn nước liền có hi vọng thông qua!
Nếu là lại may mắn tìm được một chút đồ ăn, muốn chèo chống mười ngày tuyệt không có vấn đề!
Nghĩ như vậy, rất nhiều người cảm thấy tự tin hơn nhiều.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, đáy lòng cũng không quá lạc quan, dựa theo tác phong của Tobel tuyệt sẽ không cho khảo nghiệm đơn giản như vậy.
- Bọn nhỏ, tất cả đi theo ta đi.
Lúc này, cô gái tên là Chris đứng bên cạnh Tobel mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ mang các ngươi đi một chỗ chơi vui, bảo đảm cho các ngươi sẽ rất thích.
Vài đứa trẻ lớn tuổi nghe nàng nói vậy trong mắt bắn ra ánh sáng.
- Xếp hàng.
Chris mỉm cười, quay người đi phía trước dẫn đường.
Đám trẻ nuối đuôi nhau xếp thành một đội ngũ thật dài, dưới sự dẫn đầu của Chris, không lâu sau bọn họ đã đi đến bên cạnh võ đài, nơi này có mấy chục chiếc xe ngựa to màu đen đậu chờ, mỗi một cỗ xe ngựa đều giống xe ngựa trước kia chở Đỗ Địch An tới đây, thùng xe có thể dung nạp bảy tám người trưởng thành, nếu là trẻ con thì mười đứa vẫn dư xài.
- Đều lên xe đi.
Chris hé miệng mỉm cười nói.
Những người kéo xe ngựa đều là thanh niên mặc giáp da chế thức, Đỗ Địch An còn nhìn thấy người thanh niên đã từng chở hắn đến đây.
- Địch An, tới đây.
Migcan đứng trước một chiếc xe ngựa gọi Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua rồi đi tới.
Trong xe ngựa ngoại trừ Migcan thì hai đứa trẻ ở phòng với hắn cũng có mặt, hiển nhiên là Migcan có ý định mọi người giúp đỡ lẫn nhau trong khảo nghiệm sắp tới. Dù sao người cùng phòng là đáng tin cậy nhất.
- A, rèm che bị khóa rồi.
Migcan chuẩn bị vén rèm vải hướng ra phía ngoài nhìn, lập tức phát giác được điểm ấy.
Đỗ Địch An đột nhiên có cảm giác không ổn, chẳng lẽ sân bãi dùng để khảo nghiệm lần này... chính là bên ngoài cự bích sao?
...
...
Xe ngựa lay động rất nhỏ, gót sắt đạp ở trên mặt đất vang lên âm thanh cộc cộc, Đỗ Địch An nhắm mắt yên lặng nghe cùng tính toán, từ khi rời võ đài đến nay đã có hai mươi phút, ngay từ đầu còn có thể từ ngoài xe ngựa nghe được tiếng người nói chuyện bên đường, về sau âm thanh ầm ĩ dần dần an tĩnh lại, hiển nhiên xe ngựa đã tiến vào địa phương vắng vẻ, trên đường đi yên tĩnh im ắng.
Yên tĩnh như thế kéo dài nửa giờ sau, xe ngựa dần dần chậm lại.
Chờ đến khi triệt để dừng hẳn, Đỗ Địch An mới từ từ mở mắt, ngón tay hơi động nhẹ nhẹ tính toán, “Xe chuyển hướng hai mươi tám lần, trên đường có ba lần dừng lại ngắn ngủi hẳn là cần thông qua kiểm tra, lộ tuyến hẳn là hướng tây...”
Trong đầu hắn nhớ đi nhớ nhớ lại lộ tuyến trước đó, tốc độ xe ngựa này rất nhanh cho nên lúc chuyển hướng rất dễ nhận ra được, hơn nữa còn có thể cảm nhận được là trái hay là rẽ phải.
Nếu như giờ phút này vị Chris kia biết trong đầu Đỗ Địch An đang suy nghĩ gì tuyệt đối sẽ trợn mắt hốc mồm, mặc dù muốn được như vậy cũng không khó, chỉ cần để ý thì những đứa trẻ khác cũng có thể làm được. Nhưng mà từ tiến vào xe ngựa, hoàn cảnh chật hẹp tối đen tạo thành áp bách tâm lý, hơn nữa còn có áp lực lần đầu khảo nghiệm để đám trẻ khó khó bình tĩnh cùng lo lắng, làm gì còn có tâm tư lưu ý những điều này, đây tuyệt đối là một loại tỉnh táo đáng sợ gần như tàn khốc!
Trọng yếu nhất chính là loại tỉnh táo như vậy lại xuất hiện trên người một đứa trẻ!
Két một tiếng, xe ngựa bị kéo dừng, Đỗ Địch An lập tức biết lần này không phải thông qua kiểm tra mà là đã đến mục đích!
Đám trẻ nhanh chóng đi xuống xe ngựa, nghiêm túc nhìn về địa phương mà mình cần phải sinh tồn trong mười ngày sắp tới, sau một khắc, cả đám đều ngây dại.
Trước mắt lại là... một mảnh hoang mạc!
Không sai, là hoang mạc chỉ có cát và cát!!
Tại trong hoang mạc sinh tồn mười ngày?!
Đám trẻ đều muốn phun máu.
Đỗ Địch An từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn thấy mảnh hoang mạc khô nóng mênh mông như thế không khỏi thở một hơi thật dài, quả nhiên, Tobel nói “Đơn giản” vĩnh viễn không thể nào là “Đơn giản” như vậy!
- Bọn nhỏ!
Chris vỗ vỗ tay hấp dẫn chú ý mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười mê người,
- Tiếp đó, các ngươi liền muốn ở chỗ này sinh tồn, nếu người nào không kiên trì nổi chỉ cần trên mặt đất vẽ ra một chữ "X" liền sẽ được cứu viện. Đương nhiên, một khi đưa ra cứu viện cũng mang ý nghĩa bị đào thải, đồng dạng cũng mang ý nghĩa gia đình các ngươi nhất định phải gánh vác phí tổn trong đoạn thời gian đặc huấn này, ta tin tưởng các ngươi đại khái đã rõ ràng khoản phí tổn này, nếu như không muốn nhà mình táng gia bại sản liền cố lên nha!
Nói đến đây, nàng nháy nháy mắt nói:
- Chúc các ngươi may mắn, thuận tiện nói luôn đây là lần khảo nghiệm đầu tiên, cũng là đơn giản nhất a.
Nói xong nàng quay người nhảy lên một thớt ngựa đen cao gần ba mét, con ngựa đen này lông đen thuần, cùng một chủng loại với ngựa kéo xe cho kẻ săn thú mà Đỗ Địch An từng nhìn thấy.
Hiển nhiên đây cũng là đại biểu cho thân phận của Chris, rất có thể nàng chính là một kẻ săn thú!
Đỗ Địch An híp híp mắt lẳng lặng nhìn Chris phất roi phi ngựa mà đi, xe ngựa còn lại cũng thay đổi phương hướng duy trì đội hình lao nhanh rời đi, dấy lên đầy trời cát bụi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của đám trẻ.
Trong lúc nhất thời, hoang mạc to như vậy mà chỉ còn lại hơn ba trăm đứa trẻ.
- Cái này, phải làm sao để sống!
- Đây quả thực là mưu sát!!
- Ta liền biết không có đơn giản như vậy...
Sau khi bọn người Chris rời đi, bọn nhỏ lập tức tức giận kêu lên.
- Các vị! Các vị!
Một đứa trẻ cao lớn khỏe mạnh đứng trong đám người lớn tiếng nói:
- Chúng ta muốn đoàn kết lại, trước tìm nguồn nước, chỉ cần tìm được nguồn nước liền có thể sống sót, đoàn kết mới là lực lượng!
Hiển nhiên đứa nhỏ này thích ứng rất nhanh.
Những đứa trẻ khác nghe hắn nói vậy cũng không tiếp tục oán giận, có người nghe theo hắn, có thì bắt đầu tự hỏi nên như thế nào để sống sót ở nơi này trong mười ngày sắp tới, ba tháng đặc huấn vừa qua, tất cả mọi người sớm đã học được đừng nên giảng đạo lý với Tobel, bởi vì ngươi dùng miệng nhưng đối phương lại dùng nắm đấm!
- Địch An, chúng ta cùng chung một chỗ với họ đi.
Migcan nói với Đỗ Địch An, từ ngày đầu tiên phơi ván giường về sau, càng ở chung hắn cũng dần dần thói quen trưng cầu ý kiến Đỗ Địch An, trong phòng bọn họ, mặc dù hắn chính người có sức kêu gọi nhất, nhưng có uy tín nhất thì không nghi ngờ chính là Đỗ Địch An.
- Không, bốn người chúng ta cùng một chỗ là được.
Đỗ Địch An không chút nghĩ ngợi lắc đầu.
Migcan ngạc nhiên nói:
- Vì cái gì?
Hai đứa trẻ khác cũng tỏ vẻ không hiểu, đoàn kết lực lượng lớn, đây là tuyệt đối chân lý, mà trong khóa học cũng nói thế, trong hoàn cảnh ác liệt thì cần phải đoàn kết mới có hy vọng sống sót!
Bất quá, ba tháng qua Đỗ Địch An tạo nên uy tín để bọn họ không có ngay lập tức đưa ra lời chất vấn.
- Nhiều người tìm nguồn nước sẽ dễ dàng hơn, nhưng nơi này là hoang mạc, không phải rừng cây cùng đầm lầy, nguồn nước ở chỗ này khan hiếm, coi như tìm được cũng chỉ có thể cung ứng nhu cầu một bộ phận mà thôi, cuối cùng tất nhiên sẽ bởi vì phân phối tài nguyên không đồng đều mà tan rã.
Đỗ Địch An nói thẳng.
Migcan cùng hai đứa trẻ khác khẽ giật mình, lập tức tỉnh ngộ lại.
- Đi thôi, đã lãng phí không ít thời gian.
Đỗ Địch An nhìn một chút, chọn một phương hướng rồi dẫn đầu đi trước.
Editer: ƯngVinh95