Hắc Ám Vương Giả

Chương 300: Chim Sẻ

Chương 300: Chim Sẻ
Đỗ Địch An đầu cũng không quay lại lập tức rời khỏi nơi này, căn cứ vào khứu giác bắt lấy được khí tức của ma vật, tiếp tục tìm kiếm ma vật kế tiếp.
Thời gian từng chút trôi qua.
Đỗ Địch An chạy tới chạy lui, trong nháy mắt đã dẫn theo sáu con Hành Thi Liêm Đao du đãng gần đó. Mỗi khi hắn dẫn tới trước mặt Song Đầu Xà Tích thì nhìn thấy con Hành Thi Liêm Đao luac trước ngã trên mặt đất, thân thể bị cắn đứt chỉ còn lại nửa người dưới, thậm chí biến mất không còn tăm hơi, bị con quái vật khổng lồ này nuốt vào khiến hắn âm thầm tiếc hận, đau lòng vì tổn thất hàn tinh trong óc Hành Thi.
Ngoại trừ Hành Thi Liêm Đao, Đỗ Địch An thử dụ ma vật bằng những mùi ma vật khác, chạy ra phía sau quan sát từ đằng xa, xác nhận không phải là ma vật mình khó có thể chống đỡ liền dụ dỗ đến trước mặt Song Đầu Xà Tích.
Hành Thi Liêm Đao, Ma Chu Trùng, Tùng Lâm Huyết Lang...
Từng con ma vật bị Đỗ Địch An dụ dỗ quay về, những ma vật này đẳng cấp cao nhất cũng không vượt quá hai mươi, trong đó ma vật 'Ấu Trạch Tích' đẳng cấp cao nhất, trên ma vật đồ sách được đánh giá là mười tám, sinh sống ở trong vùng đầm lầy, đầm lầy bị Ma Trảo Ngạc quần chiếm cứ lúc trước hơn phân nửa sẽ trở thành thiên hạ của Ấu Trạch Tích.
Lúc Đỗ Địch An tiếp tục đưa ma vật tới công kích, vết thương trên người Song Đầu Xà Tích càng ngày càng nhiều, đặc biệt là chiến đấu với Ma Chu Trùng, mặc dù Ma Chu Trùng này có đẳng cấp là mười lăm, với sức mạnh chính diện của Đỗ Địch An đã có thể đánh gục nhưng cũng là ma vật làm người khác cực kỳ đau đầu, có độc tính mãnh liệt, tơ nhện phun ra có nọc độc trí mạng, thường thường thì ma vật đẳng cấp săn bắt cao hơn nó cũng không dám đi săn Ma Chu Trùng.
Mặc dù Song Đầu Xà Tích đã giết chết được Ma Chu Trùng nhưng lại bị tia độc quấn quanh, đặc biệt là vị trí vảy bóc ra độc tố khuếch tán cực nhanh, dẫn đến sau đó chiến đấu với Ấu Trạch Tích và Tùng Lâm Huyết Lang bị thương rất nặng.
- Đến lượt chúng ta rồi."
Đỗ Địch An nhìn Song Đầu Xà Tích đang chiến đấu thoi thóp trước mặt, không tiếp tục đi dụ ma vật nữa, trên thực tế gần đây cũng đã không còn ma vật nào có thể dụ, dẫn dụ một con Tham Phong Khuyển cuối cùng thì cũng đã đi qua đi lại quá nhiều hao tổn thể năng rất lớn rồi, hơn nữa Song Đầu Xà Tích sau khi trải qua chiến đấu luân phiên đã vô cùng suy yếu, coi như là còn có sức mạnh phản kích, nhưng hắn tin tưởng ba người Kacheeck, Jinny và mình cũng hoàn toàn có thể giết chết được.
Trên thực tế, nếu như trạng thái của Jinny và Kacheeck ở thời điểm hưng thịnh, chỉ cần hai người phối hợp đã có thể chém chết con Song Đầu Xà Tích này!
- Lên đi!
Kacheeck nhìn Song Đầu Xà Tích ngã vào trong vũng máu ưỡn ẹo thân thể, trong đôi mắt phơi phới ý chí chiến đấu, nắm chặt trường thương, trước tiên từng bước áp sát qua.
Jinny cũng không đứng im nữa, bây giờ Song Đầu Xà Tích lại như mãnh hổ bị nhổ răng, đã không còn sự khiếp sợ nữa.
Đỗ Địch An hơi thở dốc, thể năng của hắn tiêu hao tương đối lớn, cài tên chuẩn bị nhắm bắn, chờ đợi Kacheeck và Jinny kiềm chế nó.
- A!
Kacheeeck quát lên một tiếng lớn cầm thương lao ra, một thương đâm vào miệng vết thương trên thân thể Song Đầu Xà Tích, nhưmg ní đã suy yếu nên vẹn vẹo trên mặt đất gào lên một tiếng đau đớn, hai đầu rắn cực kỳ chật vật ngoi lên từ trên mặt đất chiến đấu kịch liệt, nhào qua cắn về phía Kacheeck.
Mặt hơi Kacheeck biến sắc nhanh chóng rút thương ra lùi về sau.
Jinny từ một bên khác hoả tốc tiến đánh, trường kiếm đâm về phía một bên khác của Song Đầu Xà Tích, một đầu rắn trong đó quay lại nhào qua cắn.
Đỗ Địch An nhìn thấy cơ hội, mũi tên bỗng nhiên bắn ra.
Phốc một tiếng, mũi tên nhọn xuyên qua chỗ vết máu bị Tùng Lâm Huyết Lang cắn bị thương dưới đầu rắn, tuy rằng mũi tên nhọn so với hình thể của nó không đáng chú ý lắm nhưng lại tạo thành thương tổn lớn làm cho đầu rắn đột nhiên gào lên đau đớn.
Jinny nắm lấy cơ hội cấp tốc tấn công.
Đỗ Địch An tiếp tục cài tên chuẩn bị xạ kích, lúc này hiệu suất tác chiến của đoàn săn bắn sử dụng tốt nhất.
Song Đầu Xà Tích đã vô cùng suy yếu từ lâu, mấy lần tiến công không có kết quả, thể lực dần dần tiêu hao hết, một đầu rắn trong đó mềm nhũn ra, bị lợi kiếm của Jinny lợi đâm vào miệng vết thương, bắn tung tóe ra lượng lớn máu tươi.
Mấy phút sau, con Song Đầu Xà Tích này rốt cục cũng chết, hai cái đầu đều bị chém đứt, cái đuôi vẫn còn đang nhẹ nhàng cuốn lấy ở phía sau.
Máu tươi khắp nơi, mùi tanh thấu trời.
Ba người thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng thân thể uể oải nhưng đáy lòng tràn ngập hưng phấn.
Đỗ Địch An thở hổn hển, ngạc nhiên nói với Kacheeck:
- Không có sao chứ?
Kacheeck che vết thương trên vai, lắc đầu nói:
- Việc nhỏ.
Lúc trước hắn không cẩn thận bị đầu của Song Đầu Xà Tích đụng vào, tuy rằng có trường thương chống cự nhưng vai không cẩn thận bị chạm nứt ra.
Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt nói:
- Đóng gói đồ đạc chuẩn bị rời đi, mùi nồng như thế chắc chắn sẽ dẫn dụ những ma vật khác tới.
Nói xong hắn đi tới trước thi thể Ma Chu Trùng ngã ở gần đó, chỉ thấy thân thể của nó bị móng vuốt của Song Đầu Xà Tích đâm thủng phình lên, ruột và dịch lục dạ dày màu xanh đều chảy ra, khắp nơi đều có, tràn ngập mùi thối khó ngửi.
Đỗ Địch An móc đoản kiếm bên người ra cắt những thứ có giá trị trên người nó, bây giờ mình là thần sứ của nguyên tố thần điện, có thể tự mình nghiên cứu những tài liệu này chế thành những vật phẩm săn bắn hữu dụng.
Những ma vật này thể hình to lớn, tuy rằng lúc chiến đấu thân thể bị phá hỏng không ít, nhưng vẫn còn rất nhiều bộ phận quý giá còn nguyên vẹn được Đỗ Địch An và Kacheeck cắt đi giữ lại
Jinny đối với những thứ này một chút cũng không biết, nhìn hai người lật tới lật lui từng thi thể ma vật, trong lòng có một cảm giác khó tả, trước đây hắn luôn xem thường những người trên thân đầy mùi máu hôi thối này, nhưng mà phần lớn vật phẩm sinh hoạt trong vách tường đều từ những người toàn thân đầy mùi máu hôi thối này ở bên ngoài vách tường mang về, hơn nữa phải tranh đấu sinh tử với ma vật như thế mới có thể có được.
Nàng yên lặng đứng trong vũng máu, trên mặt đầy máu không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
Sau mười mấy phút, Đỗ Địch An và Kacheeck đã cắt tất cả các vật liệu ở khắp nơi trên thân ma vật, trong đó quý giá nhất lại là nang tơ nhện của Ma Chu Trùng cùng với răng nọc sắc bén của ấu trạch tích, mặc dù khổ người của Song Đầu Xà Tích lớn, đẳng cấp săn bắt cũng cao nhưng thứ đáng giá trên người cũng chỉ là móng vuốt và vảy trên xương sọ mà thôi, cái khác không có giá trị cao, trái lại mang theo nặng thêm.
Đỗ Địch An cắt dạ dày của nó ra, nhất thời một lượng lớn dịch dạ dày và hậu cần tiêu hóa ở khắp nơi, cực kỳ xấu, trong đó có vài con Hành Thi Liêm Đao, da dẻ đã bị dịch dạ dày thiêu đốt đến loang lổ không thể tả, như sắt thiết rỉ mục nát.
Hắn chịu đựng mùi lạ này, mò vào thi thể của bọn chúng, bổ đầu lâu ra lấy hàn tinh bên trong.
Jinny ngửi thấy mùi gay mũi này, khẽ cau mày, nhìn hàn tinh trong tay Đỗ Địch An nói:
- Đây là vật gì? Bảo thạch?
- Nguyên liệu của thần chúc phúc.
Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn nàng chậm rãi nói.
Jinny hơi run, bỗng nhiên cảm giác bên trong dịch dạ dày lăn lộn từng hồi, tuy rằng không có gương, nhưng có thể cảm giác sắc mặt của mình cực kỳ khó coi nói:
- Nguyên liệu của thần chúc phúc chính là dùng vật này chế tạo?
Đỗ địch an khẽ gật đầu thu hàn tinh vào.
Jinny biết Đỗ Địch An sẽ không lừa nàng, bởi vậy sắc mặt càng thêm khó coi, không nghĩ tới thứ mình từ nhỏ tiêm vào, thứ mang cho mình sức mạnh, được gọi là vật phẩm vinh quang thần chúc phúc lại là từ đồ vật trong cơ thể ma vật xấu xí như vậy chế tạo mà thành, cảm giác này như một vật phẩm hoàng kim hoàn mỹ bị màu đen dơ bẩn xấu xí khinh nhờn. Bất quá lúc trước ở trong ngục nàng cũng không phải là bé gái đơn thuần, tuy rằng khó có thể tiếp thu nhưng sẽ không bởi vậy hoài nghi chân tướng của sự việc.
Tập hợp hết thảy vật phẩm lại một chỗ, Đỗ Địch An chuẩn bị quay trở lại lấy túi đựng, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân chạy tới, quay đầu nhìn lại, là Lão Kim tóc vàng chạy như điên tới, khoảng cách đến gần liền thấy rõ, tỏ rõ vẻ kinh hoảng.
Trong lòng Đỗ Địch An giật mình, lập tức chạy tới, nói:
- Chuyện gì?
Lão Kim thảng thốt hét lớn:
- Địch, Địch An, không tốt, Heiba bị một con vật tha đi rồi!
- Cái gì!
Đỗ Địch An ngẩn ra, lập tức nói:
- Ngươi tại sao không giúp hắn?
- Ta, ta giúp rồi nhưng Heiba kêu ta đi, nói con vật kia không phải ta có thể ứng phó được, hơn, hơn nữa tốc độ của con vật kia quá nhanh, ngậm hắn liền chạy, ta đuổi không kịp.
Lão kim tỏ rõ vẻ lo lắng, nói:
- Địch An, ngươi giúp Heiba đi, cầu xin ngươi...
Đỗ Địch An nhìn thấy sự lo lắng trên mặt hắn, nghĩ đến tình cảm của hai người trong ngục giam còn hơn sinh mệnh, biết hắn không phải lâm trận lùi bước, lập tức phát huy khứu giác lần theo, nói với Lão Kim:
- Ở hướng nào.
- Gò núi phía sau, thẳng lên trên.
Lão Kim liền nói.
Đỗ Địch An quay đầu lại nói với Kacheeck và Jinny:
- Các ngươi ở đây thu thập, ở miệng lối vào chờ ta.
- Ta đi theo ngươi.
Kacheeck liền nói.
- Không cần!
Đỗ địch An cự tuyệt, như vậy sẽ bại lộ khứu giác của hắn, hơn nữa Kacheeck đã bị thương, sức chiến đấu phát huy không bao nhiêu, Jinny cũng tiêu hao hết khí lực, tuy rằng sức mạnh của nàng mạnh hơn so với Kacheeck, nhưng số lượng đinh trên người đều đóng ở vị trí then chốt, ảnh hưởng lớn đến lực chiến đấu của nàng, theo sau cũng không trợ giúp được gì.
- Ta...
Lão Kim vừa mới mở miệng, Đỗ Địch An đã nhanh chóng theo dấu vết, thông qua khứu giác lần theo, rất nhanh ngửi thấy được mùi của Heiba và một mùi quái dị khác, đi thẳng hướng tây, hắn lập tức truy tìm mùi lưu lại ven đường, chăm chú đuổi theo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất