Hắc Ám Vương Giả

Chương 313: Vào Vách Tường

Chương 313: Vào Vách Tường
Vèo!
Hắn đứng dậy leo ra con đường, đóng thiết bản lại, đi tới trước tân sinh Cát Liệt Giả kêu lên một tiếng, ngoắc ngoắc tay, ý bảo nó đuổi theo.
Tân sinh Cát Liệt Giả nghe được thanh âm của Đỗ Địch An, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại tiếp tục cúi đầu gặm nhấm Quang Minh kỵ sĩ trong tay. Rất nhanh vị Quang Minh kỵ sĩ này đã bị nó nuốt hết, sau đó móng vuốt sắc bén của nó lại đâm vào thân thể vị Quang Minh kỵ sĩ bên cạnh, kéo tới dưới thân, bắt đầu tiếp tục nhai nuốt.
Khóe mắt Đỗ Địch An co rúm, không tiếp tục đợi ở chỗ này nữa mà quay người nhanh chóng chạy đi.
Chạy được mấy chục bước, Đỗ Địch An lập tức nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến, đúng là tiếng bước chân của tân sinh Cát Liệt Giả. Hiện giờ hắn chỉ cần dựa vào tiếng bước chân của nó là có thể biết được nó đến.
Thấy mị lực của mình vẫn còn, trong lòng Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nhìn lại. Chỉ thấy tất cả liêm đao của nó đều nhiễm máu, tản ra mùi huyết dịch nhân loại. Chỗ kia vẫn còn một nửa thi thể của vị Quang minh kị sĩ, xem ra cũng không phải do mị lực của mình, hơn phân nửa là nó đã ăn no rồi.
- Bên ngoài còn có Quang Minh kỵ sĩ do Quang Minh giáo đình phái đến canh giữ, một khi ma vật ngoài cự bích lẻn vào cũng sẽ bị phát giác. Hôm nay đưa tiểu tử này vào, nếu để cho Quang Minh giáo đình giết, vậy thì quá tiện nghi bọn hắn rồi. Phải nghĩ biện pháp giấu đi, thế nhưng mà giấu ở đâu mới được? Bên ngoài có mẹ nó, bên trong có Quang Minh giáo đình dò xét xung quanh...
Đỗ Địch An vừa chạy vừa suy tư, tuy chỉ là một tiểu ma vật, nhưng dù sao cũng là Truyền Kỳ ma vật a. Chỉ cần tài bồi vài năm là có thể săn giết lấy Ma Ngân rồi, giá trị của Truyền Kỳ Ma Ngân, đoán chừng cũng không thua kém gì vật phẩmTruyền Kỳ Thần Thuật, hơn nữa đều là có tiền mà không mua được, hoàn toàn dựa vào cơ duyên.
- Phụ cận là vị trí Quang Minh giáo đình chiếm đóng. Nơi duy nhất có thể ẩn thân chính là khu phóng xạ, nơi đó có dã nhân cùng quái vật phóng xạ nghỉ lại. Giấu nó ở đó sẽ không gây ra chú ý, coi như bại lộ cũng có thể mình cũng có thể phủi sạch quan hệ.
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động
- Bất quá, khó khăn nhất chính là làm thế nào từ phòng tuyến Quang minh giáo đình chiếm đóng di chuyển vào trong khu phóng xạ.
Hắn nhìn hoang mạc khô cạn chung quanh, ngửi ngửi mùi trong không khí, ánh mắt chăm.
Trong năm giác quan, khứu giác là chậm nhất, so ra kém thị giác, thính giác. Nhưng khứu giác lại ngửi được xa nhất, không ngừng phát huy theo mùi phiêu tán trong không khí, có thể cảm ứng được đồ vật trong phạm vi mười dặm xung quanh.
Hơn nữa có thể truy tìm mùi đầu nguồn, tìm được vật thể phát ra mùi. Tuy mùi này sẽ bị gió thổi phiêu tán, nhưng cũng không biến mất. Đây cũng là nguyên nhân Liệp Khuyển có thể dựa vào mùi để truy tung tội phạm.
Hoang mạc này có rất nhiều mùi pha tạp. Nếu là người bình thường sẽ không ngửi được cái gì. Nhưng tế bào khứu giác của Đỗ Địch An lại có thể phân biệt được mấy trăm vạn loại mùi bất đồng, hơn nữa còn có năng lực phân tích cao, có thể từ một đống mùi hỗn hợp mà tìm được mùi mình cần. Giống như một đầu Liệp Khuyển hình người, hơn nữa còn tinh hơn so với đại đa số Liệp Khuyển!
Rất nhanh Đỗ Địch An đã ngửi được mùi giống với mùi hai vị Quang minh kị sĩ trước trong một đống mùi hỗn tạp, có vài phương hướng khác nhau. Hắn truy tung men theo một cỗ mùi đối diện.
Một lát sau, Đỗ Địch An từ xa đã nhìn thấy một cứ điểm Bảo Lũy, bên trên có cắm cờ xí Quang Minh giáo đình.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, quay người chạy đường vòng, muốn xem một chút khoảng cách giữa những người canh gác là bao nhiêu, có thể vụng trộm lẻn vào tránh bớt phiền toái hay không. Hơn nữa động tác của hắn nhất định phải nhanh, nếu đối phương đúng là Quang Minh kỵ sĩ cũng có sẵn năng lực khứu giác, sau khi hắn và Cát Liệt Giả rời khỏi đây sẽ lưu lại mùi, sớm muộn gì cũng bị phát giác.
Nhưng mà ngay tại thời khác hắn đinh xoay người thì một đạo thân ảnh từ phía sau xông ra.
Đỗ Địch An ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy đầu tân sinh Cát Liệt Giả này vậy mà trực tiếp xông ra ngoài, chạy thẳng về phía Bảo Lũy.
- Không xong!
Đỗ Địch An biến sắc, muốn ngăn trở, nhưng nhìn thấy tốc độ chạy kia của nó liền lập tức buông tha, quay người chạy đến một chỗ khác, tìm một chỗ ẩn núp, trong óc cấp tốc suy nghĩ:
- Người bên trong Bảo Lũy này đã xong rồi,
Quang Minh giáo đình nhất định sẽ phái người đến kiểm tra, tất nhiên sẽ phát hiện là do ma vật gây nên, đến lúc đó sẽ toàn lực điều tra.
- Trong lúc điều tra nhất định sẽ phái Quang Minh kỵ sĩ có năng lực cảm giác tới, trước mắt năng lực điều tra lớn nhất chính là khứu giác, cùng với vật giống như 'Đồng nguyên trùng', đến lúc đó thậm chí có thể điều tra ra ta.
Sắc mặt hắn biến ảo trong chốc lát, lập tức nghĩ đến một chủ ý. Bản thân hắn có năng lực khứu giác, biết rõ làm thế nào để ngăn chặn mùi cùng truy tung, lo lắng duy nhất chính là đối phương dùng một thủ đoạn mà hắn không biết để truy tung, vậy thì thật khó phòng bị rồi.
Trong lúc hắn suy tư, tân sinh Cát Liệt Giả đã vọt tới nơi Quang Minh giáo đình đóng quan phía trước. Quang Minh kỵ sĩ làm nhiệm vụ trông coi bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh khủng bố đang chạy về phía này, lập tức rung chuông báo động.
Tốc độ Tân sinh Cát Liệt Giả cực nhanh, trong lúc chuông reo nó đã vọt tới trước, bị tiếng chuông này hấp dẫn, lập tứcnhào tới, vồ lấy Quang Minh kỵ sĩ đang reo chuông kia. Liêm đao bay múa, lập tức cắt hắn thành vài khúc.
Giết chết vị này Quang Minh kỵ sĩ xong, nó lập tức há miệng lớn gặm nhấm. Một đường này đuổi theo Đỗ Địch An đã khiến nó tiêu hao thật lớn, sớm bụng đói cồn cào.
- Súc sinh! !
Một tiếng hét to vang lên.
Thanh âm rơi xuống, một vị trung niên Quang Minh kỵ sĩ toàn thân chiến giáp sáng như bạc lao đến, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ nhìn nó, trong tay nắm trường thương kỵ sĩ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất