Hắc Ám Vương Giả

Chương 315: Liêu Nha Giả

Chương 315: Liêu Nha Giả
Khi Đỗ Địch An đi tới tòa kiến trúc này liền nhìn thấy nơi này đã là một đống phế tích hoang tàn, những dây leo tươi tốt bò vào bệ cửa sổ, cửa lớn, như những con rắn lục che khuất hơn nửa tòa kiến trúc.
- Bê tông?
Đỗ Địch An nhìn thấy lớp bê tông bên ngoài kiến trúc thì không khỏi ngẩn ra, tòa kiến trúc này cực kỳ giống phòng ốc của thời đại trước, như một tòa lâu nhỏ, nhưng xem xét từ màu sắc cùng với độ tổn hại của bê tông trên vách tường, nó không tàn tạ như ngoài Cự bích, nhiều nhất cũng chỉ trong khoảng thời gian 50 năm, chẳng lẽ nó là do dã nhân kiến tạo?
- Lão Forint đã nói, dã nhân ăn lông ở lỗ thì làm sao biết làm ra kiến trúc như vậy?
Đỗ Địch An nghi hoặc:
- Lẽ nào là nơi ở mà những người may mắn sống sót dưới đại tai biến của 300 năm trước? Con cháu đời sau của những người kia đều ở nơi này, sau đó khoảng 50 năm trước mới rời đi?
Nếu một ngôi lầu có người ở lại, tu bổ qua 200 năm thì hoàn toàn có thể bảo tồn hoàn hảo.
Đỗ Địch An nhìn vào tòa nhà bí ẩn sâu trong rừng, trong lòng kinh nghi bất định, mãi đến khi nghe thấy âm thanh của Cát Liệt Giả tới gần mới kinh ngạc cảnh giác nhìn, thấy nó không có ý đồ công kích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm giẫm lên cỏ dại mà tiến vào tòa kiến trúc có phong cách quen thuộc này.
Kẹt kẹt!
Cửa kiến trúc chậm rãi được đẩy ra, tro bụi rơi xuống, cả tòa lầu đã mang bộ dáng lảo đảo.
Đỗ Địch An nhìn vào xung quanh, nhất thời phát hiện trong phòng có một khóa sắt hơi rỉ cùng bộ thú giáp, ngoài ra còn có một chút gia cụ đơn giản cùng chiếc giường, trên đất rải rác quần áo cùng gia cụ, một mảnh hỗn loạn như thể sau khi chủ nhân của nơi này rời đi đã lật tung khắp nơi một lần nữa.
Đỗ Địch An tiến vào từng bước một, nhìn vào mỗi gian phòng, có phòng rỗng tuếch bị rêu xanh chiếm cứ và không có bất kỳ gia sản gì, ở phía góc phòng còn có mấy con rắn độc, nghe tới âm thanh mở cửa, những con rắn độc với hoa văn sặc sỡ liền biết hắn là nhân vật nguy hiểm mà lập tức chui vào trong hang động của chúng.
Đỗ Địch An nhìn lướt qua, liền thu hồi ánh mắt lui khỏi gian phòng, tiếp tục đi.
Oành!
Cát Liệt Giả mới sinh lao vào từ phía sau, thân thể to lớn chen vào khiến cửa sụp đổ.
Đỗ Địch An quay đầu nhìn, lo lắng nó sẽ đập phá xung quanh và phá hủy tòa lầu vốn không rắn chắc này, chôn sống hắn. Khi nhanh chóng nhìn quanh một lần nhưng không thấy gì kỳ lạ mới xoay người lui ra.
Oành!
Chính lúc này, khi Đỗ Địch An chuẩn bị lui về phòng khách để rời đi, tân sinh Cát Liệt Giả đang đợi ở phòng khách đột nhiên bị rơi xuống phía dưới, mặt đất dưới chân nó là một hố sâu.
- Có phòng dưới đất?
Đỗ Địch An hơi run, nhanh chóng đuổi tới và nhìn vào bên trong.
Một mảng đen kịt dưới lòng đất cũng không ảnh hưởng đến thị giác của hắn, nhưng nhất thời cũng khiến hắn choáng váng một hồi, phía dưới mà một mật thất, trên bức tường của mật thất có mang theo các loại công cụ thí nghiệm cùng với một ít vũ khí sắc bén, ngoài ra còn có một vài chiếc bàn thí nghiệm lớn!
Phòng thí nghiệm bí mật?
Đỗ Địch An ngẩn ra hơi do dự, cuối cùng vẫn nhảy xuống đi tới bên cạnh Cát Liệt Giả đầu tiên là kéo dài khoảng cách với nói, sau đó đánh giá chu vi, hắn nhất thời phát hiện trong này cực kỳ rộng rãi, đường kính kéo dài khoảng mười mấy mét, diện tích hơn 300 mét vuông tương đương với một sân bóng rổ loại nhỏ.
Hơn nữa phía trước tựa hồ có chỗ ngoặc nhưng cũng không bị ngăn cách.
Đỗ Địch An không vội vã qua xem mà đánh giá chu vi, nhìn thấy trên bàn thí nghiệm có dích vết máu khô từ lâu, trên bàn thí nghiệm có một vết sâu khoảng 20cm, tựa hồ như bị món gì đó va vào khiến một ống tuýp trên bàn kim loại bị ép thành hình cung.
Hắn ngửi được một tấm vải trắng che trên bàn thí nghiệm tỏa ra mùi mục nát nhàn nhạt, cùng với mùi thối của hài cốt. Mùi này hắn tương đối quen thuộc, có thể tùy ý thấy được một ít hài cốt của ma vật trong đống phế tích bên ngoài Cự bích.
Ánh mắt Đỗ Địch An nghiêm nghị, tiến lên vật phía dưới tấm vải trắng trên bàn thí nghiệm.
Rầm!
Vải trắng rơi xuống đất, đồ vật trên bàn thí nghiệm lộ ra trước mặt hắn, là một bộ hài cốt của nhân loại!
Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, đánh giá hài cốt này, chiều cao cùng hình dạng xương cốt không khác mấy so với nhân loại bình thường, điểm khác biệt rõ ràng nhất chính là trong miệng hài cốt lại có hai cái răng nhọn dài nhọn nhiều hơn so với răng nanh bình thường, ước chừng dài bằng ngón tai giống như cương thi trong thời đại trước, không khó để tưởng tượng dáng dấp người trước đây của bộ hài cốt, răng nanh bên ngoài môi.
- Liêu Nha giả?
Đỗ Địch An cau mày, cảm giác như mình đã đi vào trong một bí mật, mà bí mật này hoặc là có quan hệ với bệnh độc ngoài Cự bích hoặc là có quan hệ với dã nhân.
Hắn tỉ mỉ nhìn qua, ngoại trừ răng nanh ra thì không có gì khác biệt, lúc này mới ghi nhớ vào đầu, xoay người đánh giá những nơi khác của phòng thí nghiệm này, chỉ thấy bên cạnh có một loạt chum vại lớn bằng pha lê, là dụng cụ mà các khoa học gia thường dùng để ngâm một ít sinh vật, trong đó có hai vại pha lê bị vỡ, bên trong chỉ có nước màu xanh nhạt, và hiển nhiên sớm đã bị ô nhiễm.
Còn bên trong mấy vại pha lê khác ngâm một vài bộ vị như đầu lưỡi, trái tim, thậm chí trong một vại pha lê còn ngâm một miếng da mặt người.
Đỗ Địch An khẽ cau mày, sau khi đánh giá một vòng mới chậm rãi đi về phía trước.
Lúc này, tân sinh Cát Liệt Giả lay động trái phải, đi tới trước mấy vại pha lê tựa hồ như muốn ăn những đồ vật bên trong, nhưng khi đứng trước vại pha lê lại không hành động nhưng thể đang ngửi xem là đồ ăn tốt hay xấu, dừng lại một chút, sau đó xoay người rời đi mà không đụng vào đồ vật bên trong, Đỗ Địch An đi theo phía sau, cánh tay liêm đao toàn thân nhẹ nhàng ma sát tạo ra nhiều tiếng vang vọng.
Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại nó một chút, hơi tăng nhanh bước chan để tránh khỏi hoàn cảnh âm u này gây nên thú tính của nó, biến mình thành đồ ăn.
Rất nhanh, Đỗ Địch An đi tới góc quẹo và nhìn thấy đây là một lối đi dẫn đến một phòng khác.
Đỗ Địch An vừa chuẩn bị bước vào, bỗng nhiên nhìn thấy bức tường bên cạnh có một trang bị dạng chuôi cánh tay.
- Cơ quan?
Ánh mắt Đỗ Địch An hơi động, trầm ngâm không ít, đứng trước đường nối xoay người nhìn về hướng tân sinh Cát Liệt Giả, chỉ thấy nó chậm rãi đi tới, thấy Đỗ Địch An dừng lại cũng lập tức dừng lại.
Đỗ Địch An suy nghĩ một chút, bóc ra một khối máu khô trên người ném vào đường nối.
Sự chú ý của tân sinh Cát Liệt Giả cơ hồ bị hấp dẫn, nhìn mảnh máu khô kia rơi xuống nhưng vẫn bất động như cũ.
Đỗ Địch An hơi lúng túng một chút, suy nghĩ biện pháp khác.
Lúc này, tân sinh Cát Liệt Giả chậm rãi đi về phía trước, tiến vào trong đường nối.
Thấy vậy Đỗ Địch An ngẩn ra, con ngươi tỏa sáng, cấp tốc nắm lấy tay chuôi ở vách tường bên cạnh kéo xuống phía dưới.
Răng rắc!
Bỗng, một đạo thanh âm chuyển động của cơ quan bánh răng vang lên, từ trên đường nối đột nhiên rơi xuống một lồng sắt lớn, vị trí cùng nơi đứng của tân sinh Cát Liệt Giả cũng không hoàn toàn xứng đối, biên giới của lồng sắt ép đến một cánh tay liêm đao.
Cánh tay liêm đao liền bị đau, nhanh như chớp mà rụt lại.
Đùng một tiếng, lồng sắt rơi xuống đất nhốt tân sinh Cắt rời giả vào bên trong.
Đỗ Địch An ngẩn ra, không khỏi vui mừng, vốn tưởng rằng sẽ có loại hình cơ quan lợi tiễn, không ngờ lại là một cái lồng sắt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất