Chương 32: Quý Tộc Tụ Hội
- Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm hay sao, lợi tức đinh mức tận ba mươi phần trăm? Gấp ba chúng ta a? !
- Mau nhìn, kỳ hạn cũng lên đến mười năm!
-Oa, sớm biết như vậy thì ba năm qua ta không ăn không ngủ cũng phải liều mạng học tập rèn luyện!
Mig, Sam, Rage hâm mộ kêu to.
Tiếng kêu của bọn hắn lập tức khiến những hài tử khác chú ý, chúng lập tức xúm lại, khi thấy điều khoản trên hiệp ước thì đều hết sức hâm mộ, thậm chí còn ghen ghét, âm thầm hối hận trong ba năm đặc huấn bản thân còn chưa đủ liều mạng.
Nori nhìn Đỗ Địch An, nhíu mày:
- Không ngờ hắn lại chọn Tập đoàn Malon, có lẽ tiểu gia hỏa này đã biết một chút gì rồi?"
Loria Đứng sau lưng nàng nghe đám Migcan nói chuyện, trong lòng có chút khó chịu quay sang nói với Nori:
- Vì sao phúc lợi của hắn lại cao như vậy? Về sức chịu đựng thì ta xếp thứ hai, tổng hợp tri thức cũng xếp thứ ba, cũng không kém bao nhiêu so với hắn.
Nori quay đầu nhìn hắn một cái thản nhiên mỉm cười nói:
- Từ trước đến nay vẫn luôn là như thế, người đứng đầu sẽ được ưu đãi."
Sắc mặt Loria khó coi, trong ba năm đặc huấn, năm vị trí đầu vẫn luôn tương hỗ chiến đấu, coi nhau như đối thủ, bởi vậy khi thấy Đỗ Địch An được ưu đãi như thế, đáy lòng khó tránh khỏi có chút không phục cùng đố kỵ, lợi nhuận từ vật tư thu được cao hơn hắn mười phần trăm còn không nói, chủ yếu là tạm chứng ở khu buôn bán mười năm, thực sự là quá mức khiến người khác ganh tị.
- Tiểu tử, ngươi đừng không phục, mặc dù thành tích của ngươi cũng rất ưu tú nhưng tiểu gia hỏa Đỗ Địch An kia, trong mỗi lần đại khảo đều biểu hiện cực kỳ xuất sắc, thứ chân chính khiến chúng ta chú ý chính là thành tích tại những lần thực tiễn đại khảo, chỉ dựa vào tri thức cùng sức chịu đựng là vô dụng, nếu không thể áp dụng trong thực tiễn thì cũng là uổng phí.
Nam kia sĩ cười nhạt lên tiếng.
Nghe hắn nói, sắc mặt Loria càng thêm khó coi.
Nori lạnh hừ một tiếng, nói:
- Ngươi vẫn nên lo chuyện của mình đi, đến lúc không chiêu mộ được người nào thuộc top năm, xem ngươi trở về làm sao bàn giao với cấp trên.
Nam sĩ nhướng mày quay đầu đi, không muốn tranh luận với nữ sĩ.
- Phần hiệp ước này, ngươi đã hài lòng chưa?
Nam sĩ ưu nhã của Tập đoàn Malon nhìn qua đám người đang tụ tập tới đây, ánh mắt lộ ra mấy phần vui mừng, ôn hòa hỏi Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhanh chóng quét mắt đọc từng điều khoản trên hiệp ước, trầm ngâm một lát, nói:
- Phía trên nói mỗi ba tháng đều phải phục tùng an bài của tập đoàn, xuất hành "Nhặt ve chai" một lần, trừ cái đó ra, thời gian còn lại đều phải có mặt tại tập đoàn tiếp nhận đặc huấn, điểm này có thể sửa chữa sao?
nam sĩ Ưu nhã sững sờ, không nghĩ tới Đỗ Địch An đối mặt với phúc lợi phong phú như thế lại không động tâm mà lại tiếp tục đàm phán, hắn thầm cảm thấy kỳ quái, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nói:
- Nếu ngươi cảm thấy ba tháng một lần quá chặt, có thể bốn tháng một lần, nhưng đây chính là cực hạn.
Đỗ Địch An lắc đầu nói:
- Ba tháng một lần không có vấn đề, ý của ta là thời gian còn lại thì ta có thể tự mình phân phối được không?
Nam sĩ Ưu nhã ngơ ngác một chút, chần chờ nói:
- Cái này ta phải hỏi ý kiến cấp trên, bình thường mà nói, mọi thành viên đều nhất định phải tiếp nhận đặc huấn, nhất là những ai giống trở thành hạt giống vun trồng như ngươi. . .
- Ha ha, tiểu gia hỏa, Tập đoàn Malon không cho, tập đoàn Hoa Thịnh chúng ta có thể nha.
Lúc này, một trung niên khôi ngô cười nói.
Sắc mặt nam sĩ ưu nhã biến hóa, cả giận nói:
- Ngươi đang phạm quy!
- Sao ta lại không thấy như vậy là phạm quy nhỉ?
Một nữ nhân thành thục cười tủm tỉm nói:
- Tập đoàn stirling Chúng ta cũng có thể tiếp nhận điều kiện của Đỗ Tiểu tiên sinh.
Nam sĩ Ưu nhã biến sắc, cắn răng nói với Đỗ Địch An:
- Được, ta đáp ứng ngươi!
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, âm thầm cảm tạ hai vị kia.
- Về phần Hiệp ước thì chờ trở lại tập đoàn chúng ta sẽ sửa chữa cho ngươi sau.
Nam sĩ ưu nhã nói với Đỗ Địch An:
- Thần chúc phúc ta không mang theo người, chờ trở lại tập đoàn sẽ đưa ngươi, ngươi đứng ra phía sau ta trước, đợi lát nữa chúng ta cùng trở về."
Đỗ Địch An khẽ gật đầu.
Mấy tập đoàn khác thấy kết cục đã định, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ nhưng trung niên khôi ngô kia vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
- Tiểu gia hỏa, nếu như trở về mà bọn họ trái với điều ước, ngươi có thể tới Hoa Thịnh tập đoàn, những gì ta hứa hẹn sẽ vĩnh viễn hữu hiệu!
Nam sĩ Ưu nhã tức giận nhìn hắn:
- Đây là phỉ báng!
Trung niên Khôi ngô nhún vai xoay người, tiếp tục lôi kéo những người khác.
Nam sĩ ưu nhã hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào người đám Migcan, lúc này thần sắc mới hoà hoãn lại, nói:
- Các ngươi là cùng nhau a?
Migcan liên tục gật đầu, nói:
- Đúng vậy. . . Có thể cho chúng ta thêm chút phúc lợi được sao?
Nam sĩ lập tức im lặng, bất đắc dĩ nói:
-Thật sự không thể sửa chữa, đây đều là quy củ.
Migcan ngẩng đầu nhìn, thấy không có tập đoàn khác đến cạnh tranh giúp mình tăng chút phúc lợi, không khỏi thất vọng, nói:
- Được.
Nam sĩ thấy hành động của hắn thì không nhịn được phì cười.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều được bảy tập đoàn và quân bộ tuyển chọn, từng tập đoàn dẫn theo kẻ mình chiêu mộ lên xe ngựa của tập đoàn ở bên ngoài trở về tổng bộ.
Đám Đỗ Địch An vén rèm xe lên, nhìn xe ngựa ngày càng đi xa võ đài, trong lòng hơi thương cảm cùng không nỡ, ba năm tập huấn ở chỗ này, biết bao lần té ngã rồi bò dậy, tựa như từng màn ảnh thu nhỏ vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ bọn họ.
- Gặp lại. . .
Xe ngựa rong ruổi đi vào khu vực phồn hoa, người đi đường nhìn thấy cờ xí cắm trên xe ngựa thì vội vàng tránh ra.
Một lát sau mấy chiếc xe ngựa của Tập đoàn Malon dừng lại tại một chỗ phồn hoa, nam sĩ ưu nhã dẫn đầu nhảy xuống tiến vào một tòa lầu cao lớn ở ven đường, một lát sau có bảy tám cô gái trẻ tuổi đi ra đến trước xe ngựa, mở cửa xe hướng người bên trong xe nói:
"Các vị đại nhân xin mời."
Bọn nhỏ nhìn thấy những nữ hài trắng nõn này, nhất thời luống cuống chân tay.
Đỗ Địch An từ thùng xe nhảy xuống, thấy nam sĩ ưu nhã chạy tới, mặt cười như nở hoa nói:
- Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi làm thủ tục.
Nói xong quay người đi trước dẫn đường.
Đỗ Địch An lập tức đuổi theo, đám Migcan thấy vậy cũng đi theo Đỗ Địch An.
Đám nhỏ ở những xe khác thì theo sau những nữ hài kia.
- Chờ sau khi xác nhận thân phận, các ngươi sẽ chính là người của Tập đoàn Malon, từ nay về sau sẽ được hưởng thụ phúc lợi của Tập đoàn và cũng phải tuân theo quy củ của Tập đoàn Malon.
Nam sĩ ưu nhã vừa đi vừa nói:
- Địch An, ngươi chính là hạt giống đối tượng trong lần chiêu mộ này, đêm nay có một quý tộc tụ hội, ngươi có thể tới dự để kiến thức một chút thượng tầng tại khu buôn bán, những người này cũng là các thành viên của những gia tộc thuộc Tập đoàn Malon chúng ta, họ đều xem như cấp trên của ngươi.
Đỗ Địch An sững sờ, hỏi:
- không đi có sao không?
Nam sĩ ưu nhã kinh ngạc quay đầu hỏi:
- Vì sao?
- Ta muốn về thăm phụ mẫu trước.
Đỗ Địch An trả lời.
Hắn lập tức tỉnh ngộ, trong mắt loé lên tia tán thưởng nói:
- Có thể lý giải, thế nhưng ta thấy cha mẹ ngươi cũng không vội nhất thời, đây là cơ hội khó gặp, những người khác muốn tham gia còn chẳng được, hơn nữa ngoại trừ có thể nhìn thấy những quý tộc kia, ngươi còn có thể gặp "Liệp thú giả " đại nhân, nếu ngươi có thể được họ ưu ái chắc chắn tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng."
"Liệp thú giả?"
Đỗ Địch An khẽ giật mình, lập tức nghĩ đến hai người Fino ba năm trước đây, hắn được đưa tới nơi kiểm trắc Liệp thú giả, chuyện này hẳn là cơ mật chưa truyền ra ngoài. Hiện tại xem ra thân phận Liệp thú giả bí ẩn chỉ là đối với người bình thường mà thôi, đối với Thập Hoang Giả mà nói thì đây cũng không phải bí mật gì.
- Được thôi.
Đỗ Địch An đáp ứng.
Mig, Sam, Rage ba người hâm mộ nói:
- Tiểu tử này, tại sao chuyện tốt gì cũng rơi vào đầu ngươi, ghen ghét chết bọn ta rồi.
- Không được, nhất định phải bắt Địch An mời khách!
Rage đề nghị.
- Đồng ý!
Sam lập tức tán thành.
Đỗ Địch An trợn mắt trừng một cái, không để ý đếnbọn họ.
- Lại nói, Liệp thú giả là cái gì?
Migcan tò mò hỏi.
Nam sĩ mỉm cười đáp:
- Sau này các ngươi tự nhiên sẽ biết, được rồi, các ngươi mau đăng ký đi.
Đi vào trước quầy trong phòng khách, ở đây có một nữ nhân xinh đẹp nói với Đỗ Địch An:
- Ngươi đi theo ta.
Nói xong thì lập tức mang Đỗ Địch An đơn độc rời đi.