Hắc Ám Vương Giả

Chương 322: Danh Khí

Chương 322: Danh Khí
- Đỗ tiên sinh thật hài hước.
Thanh niên tóc vàng gượng cười ha ha hai tiếng, nói:
- Nghe nói Đỗ tiên sinh không chỉ là thần sứ mà còn là một vị Thú Liệp giả, hơn nữa cấp bậc đều là Trung cấp như thần sứ, chậc chậc, Đỗ tiên sinh quả nhiên kỳ tài, thân có hai chức, còn có thành tựu xuất sắc, lần này ngươi đi săn bắn ngoài Cự bích nhất định sẽ có thu hoạch lớn?
- Thú Liệp giả?
Thiếu nữ bên cạnh khẽ giật mình, không khỏi nhìn Đỗ Địch An, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương cùng cố kỵ.
Đỗ Địch An nhàn nhạt nhìn thanh niên, nói:
- Ai nói với ngươi là ta đi đến ngoài Cự bích?
Thanh niên tóc vàng cười ha ha nói:
- Ta cũng xem báo chí, xem ra là truyền nhầm tin tức, báo chí càng lúc càng không chuyên nghiệp rồi.
- Không phải báo chí không chuyên nghiệp mà là kẻ ngu quá nhiều.
Ngữ khí Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Có một câu gọi là “Lời đồn dừng ở trí giả”, tin rằng ngươi đã nghe qua, dù sao gia tộc Milan các ngươi cũng là đại quý tộc, trong mỗi gia tộc đều có phần tử tốt đẹp, một chút tri thức nông cạn ấy vẫn có thể hiểu rõ được.
Sắc mặt thanh niên tóc vàng biến hóa, liền nói:
- Vâng vâng, đúng như ngươi dạy.
- Ta không có giáo huấn ngươi.
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, nói:
- Chỉ là trao đổi, ngươi sao có thể nói là ta giáo huấn ngươi?
Sắc mặt thanh niên tóc vàng khẽ thay đổi, cúi đầu nói:
- Ngươi nói đúng, là ta đã hiểu lầm.
- Sự tình ngươi rất dễ hiểu lầm thì báo chí cũng đã hiểu lầm, ta với ngươi trao đổi cũng bị ngươi hiểu lầm, như vậy rất dễ làm hỏng việc, còn có thể đắc tội với người khác. Nếu truyền đi cũng không khỏi khiến người khác chế nhạo, may mắn hôm nay ngươi gặp phải chính ta, tuyệt nhiên sẽ không truyền ra ngoài.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói.
Sắc mặt thanh niên tóc vàng biến hóa, cười lớn nói:
- Vậy xin đa tạ.
Đỗ Địch An không nhìn hắn mà nói với thiếu nữ:
- Lúc nào có thể đưa tài liệu đến?
Thiếu nữ kịp phản ứng, liền nói:
- Nhanh nhất cũng cần hai giờ.
- Được, chúng ta đến thất thần cụ của ngươi trước đi, chuẩn bị công cụ được không?
Đỗ Địch An hỏi, chuyện này hắn đang cấp bách, thời gian nuôi Cát Liệt giả càng dài, vượt mức khả năng liền có thể bị Quang Minh giáo đình bắt.
- Được, ta không có vấn đề gì.
Thiếu nữ lập tức nói.
Thanh niên tóc vàng nghe được lời của hai người, đáy mắt hiện lên chút âm lãnh, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nói:
- Đỗ tiên sinh lại muốn làm Thần Thuật sao? Trong khoảng thời gian này cũng không thấy bóng dáng ngươi trong Thần Điện, ta mới nghĩ ngươi đi ngoài Cự bích rồi.
Đỗ Địch An đạm bạc nói:
- Ngươi không cần phải nhiều lần dẫn ra ngoài Cự bích, ngươi cảm thấy dùng thân phận của ta sẽ đi vào trong đó sao? Ngươi là muốn khiến ta nhục nhã?
Thanh niên tóc vàng không ngờ ngôn từ của thiếu niên này lại nhạy cảm sắc bén như thế, sắc mặt biến đổi, liền nói:
- Không dám, ta không có ý tứ mạo phạm, mong thứ lỗi.
Đỗ Địch An nói với thiếu nữ:
- Dẫn đường đi.
- Cái này, xin chờ một chút, ta trước tiên phải giao đơn đặt hàng của ngươi lên trên.
Thiếu nữ liền nói, nói xong quay người chạy vào trong phòng giao dịch, không lâu liền trở về, đồng thời còn có một thanh niên tướng mạo bình thường đi ra cùng nàng.
- Ta đi rồi, nơi đây liền giao cho ngươi.
Thiếu nữ cười hì hì nói với thanh niên.
Thanh niên sững sờ nói:
- Được.
Thiếu nữ đến trước mặt Đỗ Địch An, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Đỗ Địch An gật đầu, ý bảo nàng dẫn đường phía trước.
Thanh niên tóc vàng thấy Đỗ Địch An không để ý tới hắn, trong mắt liền hiện lên một tia giận dỗi nhưng vẫn khắc chế trở lại, đợi sau khi Đỗ Địch An cùng thiếu nữ kia rời khỏi mới thu hồi nụ cười khiêm tốn trên mặt, mặt không cảm xúc, ngón tay trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm.
- Thiếu gia Hatton Master, chúng ta co cần người giáo huấn hắn một trận? Thừa dịp không có người đi sau, đánh gãy một tay của tiểu tử này!
Một thanh niên mái tóc xù đằng sau nói nhỏ vào tai.
Thanh niên tóc vàng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy lời ta vừa nói? Tiểu tử này chẳng những là thần sứ mà còn là một vị Thú Liệp giả, hơn nữa còn là Trung cấp Thú Liệp giả, muốn tìm người giáo huấn hắn sao? Người có thể giáo huấn hắn trong toàn bộ khu buôn bán cũng không đến hơn 50 người! Hơn nữa còn không phải là những người mà chúng ta có thể mời được, ngươi lấy gì để giáo huấn hắn?
- Lợi hại vậy sao?
Thanh niên mái tóc xù này giật mình.
Thanh niên tóc vàng hừ lạnh một tiếng:
- Những ma vật mang về từ ngoài Cự bích kia liền là bị những quái vật này giết chết, bọn họ đều là quái vật, ngươi thì biết cái gì, ếch ngồi đáy giếng!
Sắc mặt thanh niên tóc xù biến đổi, vò đầu cười lớn nói:
- Ngài giáo huấn đúng, giúp ta mở to mắt rồi.
Một thanh niên tóc xù khác với bộ dáng ôn hòa hỏi:
- Thiếu gia, dù sao hắn cũng là người đoạt được Huy chương thời đại, tương lai không lâu cũng sẽ bước được đến Cao cấp thần sứ, thậm chí có khả năng trở thành đại sư, chúng ta vẫn không nên trêu chọc người như vậy.
Thanh niên tóc vàng hừ lạnh:
- Đã trêu chọc rồi, không phải ngươi cho rằng ta sẽ ngu xuẩn đến mức không có việc gì lại đi khiêu khích hắn? Tạo ra cho mình một địch nhân có tiềm lực khủng bố như vậy sao?
Hai thanh niên tóc xù liếc nhau, có chút mê hoặc.
Thanh niên tóc vàng không giải thích gì với hai người bọn họ, quý tộc đấu tranh thì những thường dân này không hiểu cũng là bình thường, cho dù nhìn thấy báo chí nhưng không hiểu được mục đích của báo chí, cũng chỉ đơn giản là nhìn một chút mà không biết rằng địch ý cùng công kích sau lưng, hơn nữa hắn cũng khinh thường đối với những bình dân này.


Ra khỏi Thần Điện, Đỗ Địch An cùng thiếu nữ cứ đi thẳng.
- Ồ, đây không phải là Đỗ Địch An sao?
- Là thiên tài Đỗ Địch An kìa?
- Chính là người đạt được huy chương thời đại?
Thời gian lúc này đã là tám chín giờ, trên đường nhỏ bên ngoài Thần Điện có không ít thần sứ ra ngoài để rèn luyện thân thể, nhìn thấy Đỗ Địch An đang đi cùng thiếu nữ, nguyên một đám lộ vẻ giật mình, lập tức chạy tới, chỉ có những người lòng tự trọng cao mới không đến vây xem.
Thiếu nữ nhìn thấy phản ứng của những người này, trong lòng cũng giật mình, đồng thời lại có hơi kinh hỉ, không ngờ ngoại trừ chính mình, lực ảnh hưởng của Đỗ Địch An cũng mạnh như thế.
Đỗ Địch An có hơi khổ sở, hầu như không mỉm cười chào hỏi những người này, hắn biết hôm nay đúng là lúc danh khí của mình nổi nhất, mọi cử động đều hiện lên tin tức, tập đoàn Melon không dám công kích thân phận thần sứ của hắn để tránh làm Quang Minh giáo đình tức giận nên mới lựa chọn thân phận Thú Liệp giả của hắn để giảm tầm ảnh hưởng cùng ánh áng chói lọi của hắn, nếu hắn dùng thân phận thần sứ của mình để làm ra hành vi không ổn, hoặc hành vi có sơ hở đề người khác nói ra thì tất nhiên sẽ trở thành lỗ hổng để tập đoàn Melon công kích. Tuy loại công kích này chỉ có thể dùng loại công kích mềm như báo chí, nhưng tổn thương tạo thành lại đều lợi hại hơn nhiều so với bất kỳ vết thương nào do đao kiếm đâm.
Dù sao miệng người là một trong những vũ khí đáng sợ nhất!
Nói ra lời dịu dàng để xin miễn trả lời, Đỗ Địch An cùng thiếu nữ vội vàng rời khỏi, sau khi đi khỏi một đoạn, Đỗ Địch An dùng tay áo che mặt, tuy bộ dáng có chút kỳ quái nhưng ít nhất sẽ không bị chậm trễ thời gian.
Một lát sau, hai người tới thành bảo của thiếu nữ.
- Ở bên cạnh.
Thiếu nữ đi trước dẫn đường.
Đỗ Địch An theo sau nàng, trên đường đi có không ít người biết đến nàng và chào hỏi, người ở trong cùng một lâu đầu đều là Trung cấp thần sứ, nhưng cũng lớn hơn mấy tuổi so với thiếu niên, trong đó còn có trung niên nhân hơn ba mươi tuổi, còn có lão giả tóc mai trắng hơn năm mươi tuổi, hơn nữa số lượng cũng không hề ít hơn thanh niên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất