Hắc Ám Vương Giả

Chương 329: Thần Thuật Mới

Chương 329: Thần Thuật Mới
Lúc nhìn thấy Đỗ Địch An, trong đám người vang lên một hồi bạo động, hình như có vài tiếng sợ hãi thán phục, không ngờ rằng vị thiếu niên gần đây được đăng lên trang báo Phong Vân Thiên Tài kia, vậy mà đã có thể đồng hành chung đường với những đại sư này, đúng là vinh quang chói mắt.
Nhìn qua đám người hỗn loạn chung quanh một lượt, Đỗ Địch An đột nhiên có phần hơi hối hận rằng không ngồi xe ngựa tới.
- Ta đi trước, về chuyện Thần Thuật mới ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ.
Lão giả khuôn mặt to bự bước lên xe ngựa, nhấc lên màn xe cười cười mà nói với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An gật gật đầu.
Đám đông bạo động chung quanh lập tức yên tĩnh xuống một chút, chờ đến xe chiếc xe ngựa của lão giả khuôn mặt to bự kia lăn bánh chuyển động rời đi xa xa, trong đám người mới vang lên một vài âm thanh xôn xao, mọi người nhẹ hít lấy khí lạnh, vẻ mặt sợ hãi thán phục cùng hâm mộ mà chăm chú nhìn thiếu niên giữa sân, không ngờ rằng tiến độ Thần Thuật của người này lại nhận được sự coi được cùng chú ý của đại sư, phải biết rằng, giai vị của hắn chỉ là Trung giai!
Chờ sau khi xe ngựa đi xa, Đỗ Địch An từ trong đám người nhanh chóng rời đến một chỗ khác.
Đám người kia kịp phản ứng, lập tức đuổi theo, Đỗ Địch An vội vàng chạy tới, hắn không thi triển ra sức mạnh của Thú Liệp giả, vẫn cứ nhẹ nhàng chạy luồn qua những thân thể này, phải biết rằng, việc huấn luyện Thập Hoang Giả của hắn lúc trước cũng không phải là luyện uổng công rồi.
Sau khi trở về Thần Thuật bảo, Đỗ Địch An đi vào phòng thần thuật của chính mình tháo gỡ cột thu lôi ra rồi bọc lại mang theo nó tiến về trước Thần Thuật Thần Điện, lần này hắn trực tiếp cưỡi xe ngựa công cộng trong Thần Thuật bảo mà đi.
Sau khi đã đến Thần Thuật Thần Điện, Đỗ Địch An xuống xe ngựa kéo mấy cái rương hành lý xuống, hai tay kẹp lấy mà mang theo vào bên trong Thần Thuật thần điện.
Giờ phút này bên trong Thần Thuật thần điện đã có mười mấy người đang xếp hàng đến giao Thần Thuật tác phẩm của chính mình.
Đỗ Địch An đi vào phía trước một đội ngũ, chờ đợi bốn người phía trước rời đi.
- Ồ?
Người phía trước phát hiện đằng sau có người, hắn quay đầu lại mà nhìn thoáng qua, đột nhiên kinh ngạc mà kêu lên một tiếng, đôi mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm lấy Đỗ Địch An, khẽ giật mình trừng to mắt kinh hỉ nói:
- Ngươi, ngươi là Đỗ Địch An sao? Thiên tài Đỗ Địch An?
- Đúng rồi.
Đỗ Địch An lễ phép mà nói.
Thanh niên này có phần hơi kinh ngạc phấn khích, liền nói:
- Ngài khỏe chứ, ngài khỏe chứ, ngươi cũng tới đến trả Thần Thuật sao?
Đỗ Địch An gật gật đầu.
- Mời ngài, ngài tới trước.
Thanh niên này vội vàng nói.
Đỗ Địch An vội vàng cự tuyệt,
- Không cần, ngươi trước đi.
- Không có việc gì, thời gian của ta còn nhiều.
- Được rồi.
Đỗ Địch An cùng thanh niên kia thay đổi vị trí cho nhau, lúc này ba người phía trước nghe được tiếng kêu của tên thanh niên kia, cũng quay đầu lại nhìn xem, một thiếu nữ khuôn mặt có điểm vài đốm tàn nhan nhỏ đứng ở phía trước Đỗ Địch An, mặt mũi tràn đầy hưng phấn vừa khẩn trương, nói:
- Ta với ngươi đổi vị trí đi, ngài tới trước.
Đỗ Địch An nhìn thấy trước ngực nàng là huân chương sơ cấp thần sứ, dựa vào cách ăn mặc của nàng mà xem, bằng chừng ấy tuổi mà có được thành tựu như vậy cũng có thể coi như ưu tú, hắn cũng không khách khí nữa, liền thay đổi vị trí.
Rất nhanh hai người xếp hàng phía trước cũng lập tức đổi vị trí với Đỗ Địch An.
- Mời đến giao Thần Thuật...
Người đứng ở quầy nói với thanh niên đứng ở vị trí đầu tiên trong hàng ngũ, nói rồi hắn quay người đi lấy bản khai, lúc quay đầu lại, đã nhìn thấy thanh niên kia xuất hiện ở phía sau, phía trước nhất chính là một thiếu niên làn da trắng nõn, hắn không khỏi liền giật mình, đột nhiên cảm giác có chút quen mắt liền kinh ngạc nói:
- Ngươi là?
Đỗ Địch An đặt rương hành lý lên bàn, đẩy tới nói:
- Đây là Thần Thuật mới của ta, ta tên là Đỗ Địch An.
Nói xong, hắn đưa ra một phần văn kiện nói:
- Đây là bản vẽ thiết kế cùng bản vẽ lắp ráp.
- Đỗ Địch An?
Nữ tử sau quầy hàng nghe đến danh tự đó, liền lập tức nhớ ra mà kinh hỉ mà nói:
- Là ngươi? Thần Thuật mới của ngươi sao?
- Ừ
Cô gái này có chút kích động lại không biết nên nói gì, chỉ có thể nhận lấy rương hành lý mà Đỗ Địch An đưa tới trước, cực kỳ nhanh chóng đưa bản khai ra, mặt mũi tràn đầy vui vẻ mà nói:
- Ngài điền thân phận vào đây, sau đó đóng dấu huân chương của ngươi lên phía trên.
Đỗ Địch An nhanh chóng điền vào bản khai, gỡ huân chương xuống ấn vào hộp phấn hồng bên cạnh, sau đó đắp lên bản khai mà in xuống, rất nhanh đã xuất hiện một cái huân chương đồ án có khắc tên của hắn.
- Thời gian xét duyệt Thần Thuật là ba ngày, nếu như gặp phải ngày cầu nguyện thì sẽ đẩy trễ một ngày.
Cô gái này mặt mũi tràn đầy vẻ vui tươi mà nói.
- Cảm ơn.
Đỗ Địch An cười cười mà nói cảm ơn rồi quay người rời khỏi quầy, hắn nhìn bốn người phía sau đã đổi vị trí cho mình mà nói một tiếng cảm tại rồi quay người nhanh chóng rời khỏi Thần Thuật Thần Điện trở về lâu đài cổ của chính mình.
Lúc Đỗ Địch An rời khỏi Thần Thuật Thần Điện, nữ tử đứng sau quầy hàng đều không quan tâm đến bốn người còn lại đang tiến hành thủ tục trả Thần Thuật mà chỉ cầm lấy bản khai mà Đỗ Địch An đã điền kia, cùng với tài liệu Thần Thuật của hắn mà quay người trở lại trong một căn phòng nhỏ đằng sau, đi vào đến trước một cái bàn trong phòng, kích động mà nói với một người phụ nữ trung niên đang bận rộn làm việc:
"Lỵ tỷ, đây là Thần Thuật mới của Đỗ Địch An, chính là thiên tài Đỗ Địch An.
Lỵ tỷ ngẩng đầu, có phần hơi kinh ngạc nói:
- Là hắn hay sao?
Trong lúc trả lời liền thò tay tiếp lấy bản khai trong tay cô gái này, lập tức nhìn thấy huân chương ấn ở bên trên, liền không khỏi ngơ ngác một chút mà nói:
- Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Cô gái này liên tục gật đầu, để đồ vật lại sau đó xoay người rời khỏi phòng nhỏ.
Sau khi nàng rời đi, Lỵ tỷ nhanh chóng đẩy tài liệu cũng mấy cái rương trên đất này lại cùng một chỗ, rồi gọi một người thị vệ bên cạnh tới, nói:
- Ngươi, ôm những thứ này đi theo ta.
- Vâng.
Người thị vệ này đồng ý.
Nửa giờ sau.
Lỵ tỷ cùng thị vệ xuất hiện ở một trong tòa lâu đài cổ khác, đưa rương hành lý cho nhân viên sau quầy hàng của tòa lâu đài cổ này.
Người nhân viên đứng sau quầy hàng nhìn thấy trên rương hành lý có dán một cái đánh dấu màu hồng liền biết rõ đây là vật phẩm được ưu tiên xét duyệt, lúc này vội phái người đưa vào trong thông đạo ưu tiên.
...
...
Lầu hai của tòa lâu đài, sảnh uống trà.
Một nữ tử dáng người mảnh khảnh ngồi trước một cây Piano, khảy lên âm thanh du dương uyển chuyển như suối chảy róc rách êm tai, âm thanh lan tỏa vờn quanh trong đại sảnh.
Ngay lối đi trước Piano là một cái bàn trà, Ibiza khẽ nâng ấm trà lên mà rót vào một tách trà rỗng mời người ngồi ngay trước mặt hắn, châm đến bảy phần đầy. Một bàn tay bưng chén trà lên, bàn tay kia rõ ràng là một bàn tay già nua, bộ dáng khuôn mặt của hắn thật sự đúng là Ginseng mà Đỗ Địch An vừa mới gặp qua.
- Ngươi nói có đáng giận hay không chứ?
A Sâm tư uống trà, nhưng có chút tức giận không tiêu, nói:
- Tuổi còn nhỏ đã cho rằng lấy được cái thời đại huy chương thì mình chính là đại sư tương lai rồi, hừ!
- Thiên tài đều như vậy.
Ibiza cười nói.
Ginseng tức giận nói:
- Cái gì mà thiên tài chứ, thời tuổi trẻ của chúng ta, không có người nào là thiên tài sao? Nếu Không phải thiên tài thì chúng ta có thể đi tới ngày hôm nay sao?
Ibiza giảo hoạt mà cười nói:
- Copenhagen cũng không phải là 60 tuổi hắn mới từ Sơ cấp thần sứ âm thầm mà đi vào đại sư Điện Đường.
- Đó là một ví dụ!
A Sâm tư khinh bỉ nói:
- Có bao nhiêu người muộn như vậy mới có thể thành công như hắn, nhìn lại trong số Sơ cấp thần sứ hôm nay có bao nhiêu người là 60 tuổi vẫn còn cẩn trọng nghiên cứu Thần Thuật? Những tên hỗn loạn kia đến hơn 40 tuổi đã sớm mệt mỏi trên con đường Thần Thuật rồi, bị ca múa rượu tiệc của thế giới quý tộc bên ngoài đầu độc sa vào trò vui thế tục, những người này chính là sâu mọt Thần Điện, nên bị khai trừ!
- Đây đúng là một con đường dài mà buồn tẻ, người kiên trì suốt mấy chục năm như Copenhagen như vậy đúng là không nhiều lắm.
Ibiza cảm thán nói.
Ginseng hừ lạnh một tiếng,
- Không quyết tâm thì làm việc gì cũng đều thất bại, như tiểu tử này có tư chất thiên phú thì sao chứ? Cuồng vọng tự đại, dân đen chính là dân đen, cả đời cũng không học được cách im ắng làm ăn!
Ibiza cười cười, cũng không đáp lời.
Đúng lúc này, quản gia trong Thần Bảo đột nhiên chạy tới, cung kính nói:
- Ibiza đại sư, Thần Thuật Thần Điện bên kia có Lôi hệ Thần Thuật mới mời ngươi đi xét duyệt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất