Chương 35: Jenny
Đỗ Địch An nghe vậy cũng hơi động tâm. Bổng lộc kỵ sĩ mỗi tháng cũng không thấp, đoán chừng so với tiền lương vợ chồng Julla mỗi tháng còn nhiều hơn. Trọng yếu nhất chính là có thể lấy thân phận kỵ sĩ trên danh nghĩa vào biên chế trong gia tộc Ryan, chỉ bằng tầng thân phận này đã có thể khiến tuyệt đại bộ phận bình dân ngưỡng mộ.
Bất quá hắn không có đáp ứng ngay lập tức, hắn hiểu được thù lao càng cao mang ý nghĩa thu thập bên ngoài cự bích càng nguy hiểm, mặc dù nghe vị Fino kia nói bọn họ chỉ thu thập tại khu vực an toàn nhất và có Liệp thú giả quét qua, nhưng cũng không đảm bảo được sẽ không có nguy hiểm, nếu không thì hắn cũng không có lợi lộc lớn như vậy rồi.
- Chuyện này cho ta suy nghĩ một chút.
Đỗ Địch An trầm ngâm nói.
Forint Ryan mỉm cười nói:
- Chờ ngươi nghĩ kỹ, chúng ta tùy thời đều hoan nghênh ngươi gia nhập, mặt khác trong khoảng thời gian này ngươi hẳn là còn không tìm được trụ sở.Trùng hợp chỗ chúng ta vẫn còn mấy phòng trống, ngươi không ngại có thể dọn qua đó ở.
Đỗ Địch An từ chối nói:
- Cám ơn ý tốt của ngươi, bảy ngày sau ta sẽ đi chấp hành nhiệm vụ. Trong khoảng thời gian này sẽ về nhà thăm hỏi phụ mẫu, tạm thời không ở lại khu buôn bán.
- Tốt a, về sau có gì cần lời nói, cứ tới tìm ta.
- Ta hiểu rồi.
Nói chuyện với nhau xong, Forint Ryan rời khỏi nơi này tiến về trung ương yến hội bắt chuyện cùng quý tộc khác.
Forint Ryan rời đi không lâu cũng có mấy vị quý tộc lần lượt tìm tới Đỗ Địch An cùng hắn trao đổi, điều kiện trao đổi không có khác biệt quá lớn với Forint Ryan nhưng đều bị Đỗ Địch An từ chối nhã nhặn.
Lúc này yến hội đã tiến hành được một nửa, đột nhiên tiếng âm nhạc du dương ngừng lại. Một tiếng vỗ tay vang dội truyền đến, trong đại sảnh tất cả quý tộc đang ăn uống hoặc là tán ngẫu đều đồng loạt nhìn tới.
Người vỗ tay chính là một quý tộc trung niên khoảng chừng 40 tuổi, dáng người cao lớn, bụng phát phình. Thấy ánh mắt mọi người đều chú ý tới mình, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Hoan nghênh các vị tới tham gia yến hội thứ tám tập đoàn Malon thành lập, hi vọng các vị chơi vui vẻ. Mặt khác hôm nay vừa hay là sinh nhật của tiểu nữ Meil Sara, hi vọng các vị đang ngồi ở đây có thể tặng một phần chúc phúc cho tiểu nữ, xin tạ ơn!
Trong lúc hắn đang nói chuyện, từ trên lầu có một nữ hài toàn thân y phục lụa mỏng đỏ thẫm chậm rãi đi xuống. Nữ hài khoảng 12 13 tuổi, gương mặt tinh xảo, ăn mặc thanh nhã, nàng tự nhiên hào phóng đứng nơi đó, cúi đầu nói:
- Gặp qua các vị thúc thúc thẩm thẩm."
Quý tộc trong đây lập tức nhiệt liệt vỗ tay.
Trong lòng Đỗ Địch An khẽ động, hắn tại nơi dừng chân đãnghe qua, Malon tập đoàn được tạo thành từ mười thế gia quý tộc lớn nhỏ tạo thành. Nhưng trong đó quyền lên tiếng chỉ có hai nhà, theo thứ tự là Meil gia tộc cùng Baron gia tộc. Mà cô gái này chính là người gia tộc Meil, lúc trước khi hắn ở Mai Sơn cô nhi viện đã nghe qua đại danh gia tộc này.
Ba năm trước đây tại hoang mạc phán quyết luyện kim thuật sĩ, vị Quang Minh kỵ sĩ kia tự xưng là Meilkor, hiển nhiên cũng là thành viên trong gia tộc Meil.
Từ đó có thể thấy được thế lực của gia tộc Meil này lớn bao nhiêu.
- Đây là lễ mọn mà gia tộc Bethlan chúng ta vì Sara tiểu thư mà chuẩn bị. . .
Lúc này trong đám quý tộc có một người trẻ tuổi lên tiếng, trong tay hắn nâng một hộp quà tinh xảo màu đỏ nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một đôi thủ sáo màu tuyết trắng làm bằng tơ, cực kì tinh xảo.
Con mắt Meil Sara hơi sáng nói:
- Đây hẳn là tay nghề của Sydney đại sư, đa tạ ngươi, ta rất thích."
Người trẻ tuổi cười lên một tiếng, bỏ hộp quà vào trong tay người thu lễ.
Lúc này những quý tộc khác cũng lần lượt dâng tặng lễ vật cùng lời chúc mừng phụ họa.
- Sara tiểu thư.
Trong đám người một thanh niên mặc y phục màu nâu cười nói:
-Vẫn nghe nói ngươi ưa thích thơ ca cho nên ta đặc biệt xin Taira đại sư viết một bài thơ nhỏ, hi vọng ngươi có thể thích.
-Thơ?
đôi mắt Meil Sara sáng lên, có chút mừng rỡ.
Người tuổi trẻ mỉm cười, nhẹ nhàng ngâm xướng:
Trên tảng đá có ngươi nhỏ xuống nước mắt, ánh mắt do dự ấy đổ đầy hoàng hôn, là ai tiết lộ nội tâm ưu thương của người. . ."
Một lát sau khi tên thanh niên ngâm xong bài thơ liền nói:
- Bài thơ này có tên gọi 《 thiếu nữ ưu thương 》, xin được tặng cho Sara tiểu thư.
Lập tức toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có quý tộc còn tại chỗ lớn tiếng hô tốt.
Trên mặt Meil Sara lộ ra nụ cười vui vẻ nói:
-Không hổ là thơ của Taira đại sư, ta rất ưa thích cùng phi thường cảm động, xin đa tạ!
. . .
. . .
Tại một bên bệ cửa sổ, Đỗ Địch An nghe những âm thanh ủng hộ kia, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Hiện tại trên người hắn không có cái gì, chỉ mong những người kia sẽ không chú ý tới mình, miễn lại chọc phải phiền toái không cần thiết.
- Nếu thực sự không được thì chỉ có thể đem bài thơ mà trước kia tỷ tỷ luôn đọc mang đi lừa gạt thôi.
Đỗ Địch An âm thầm nghĩ. Bỗng nhiên khóe mắt hắn liếc qua thấy một bóng người chạy qua bệ cửa sổ bên ngoài trang viên, lập tức trong lòng hơi động, thầm mắng chính mình là đồ đần. Nếu không có đồ vật đưa tặng thì không thể chuồn mất hay sao?
Hắn nhìn những quý tộc kia một chút, giờ phút này lực chú ý của bọn hắn đều tập trung trên thân vị Meil Sara tiểu thư kia. Đây chính là cơ hội khó có được, hắn lập tức mở cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn một chút, độ cao chừng hai mét.
Không chút do dự hắn xoay người nhảy ra ngoài, như một chú mèo linh hoạt nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó kéo cửa sổ xuống, theo con đường nhỏ bên ngoài rời đi.
Vì phòng ngừa đụng phải gia nô, Đỗ Địch An chỉ đi tới những địa phương vắng vẻ. Nơi này không đèn đuốc, chỉ có ánh trăng buông xuống, lạnh lùng chiếu vào phiến đá trên đường nhỏ. Chung quanh là những cái cây đã được cắt tỉa chỉnh tề. Cũng không lâu lắm hắn đã thấy một cái đình nhỏ, liền nghĩ thầm tới đó ngồi một chút, chờ yến hội qua đi lại trở về cũng không muộn. Có lẽ mọi người sẽ không để ý tới một tiểu nhân vật như mình.
Sàn sạt ~!
Bỗng nhiên có thanh âm lá cây lay động vang lên.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa, quát khẽ:
- Ai!
Chung quanh một mảnh tĩnh mịch, nhưng Đỗ Địch An biết thanh âm vừa rồi cũng không phải của gió thổi qua, dù sao hắn cũng có kinh lịch ba năm, nếu còn không phân biệt được thanh âm của gió thổi vào lá cây thì hẳn đã sớm bị đào thải rồi.
- Đi ra, ta biết ngươi ở đó!
m thanh Đỗ Địch An lạnh lùng nói.
Không lâu sau, từ sau gốc cây có một đạo thân ảnh tinh tế đi ra ngoài. Đỗ Địch An nhìn thấy liền lập tức kinh ngạc, là một nữ hài tuổi tác cùng hắn không chênh lệch lắm. Mà trang phục nữ hài đang mặc đúng là trang phục của đạo thân ảnh lúc nãy hắn gặp.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra nói:
- Ra đi, ta không có ác ý, tất cả mọi người đều là ra hoài hóng gió. Ta sẽ không đi mật báo, ngươi tốt nhất cũng đừng đi mật báo, đối với mọi người cũng không có chỗ tốt gì.
Cô bé này một thân y phục lụa mỏng màu trắng, vốn là còn chút khẩn trương nhưng nghe được lời của Đỗ Địch An không khỏi kinh ngạc nói:
- Hóng gió? Ngươi, ngươi không phải là người cha ta phái tới gọi ta trở về?
Đỗ Địch An biết nàng hiểu lầm, nhún vai nói:
- Dĩ nhiên không phải, ta cũng không biết ngươi.
Cô bé này nhìn hắn một chút, tựa hồ minh bạch chính là mình cả nghĩ rồi, nhẹ nhàng thở ra vỗ ngực nói:
- Dọa ta một hồi, đúng, ngươi nói hóng gió trốn cái gì? Cừu nhân của ngươi?
Đỗ Địch An tức giận nói:
- Ta có thể có cừu nhân gì, mọi người đều mang lễ vật nên ra ngoài tránh một chút a."
- a.
Nữ hài tựa hồ hoài nghi chính mình nghe lầm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức bật cười nói:
- Đúng a, ngươi thuộc gia tộc nào, không biết hôm nay là sinh nhật Meil tiểu thư sao?
- Ngươi cũng không biết sao?Đỗ Địch An nhún vai nói:
- Về phần thân phận, vẫn nên giữ bí mật cho thỏa đáng.
Nữ hài từ phiến đá đi đến một bên đình, lập tức thấy rõ trang phục trên người Đỗ Địch An liền kinh ngạc nói:
- Chế phục này của ngươi, chẳng lẽ ngươi chính là thập hoang giả?
Mặt Đỗ Địch An lập tức tối sầm, nghiêm mặt nói: - Không sai, bất quá tốt nhất ngươi đừng ra ngoài nói lung tung, ta cũng sẽ không nói ngươi, cái này rất công bằng.
- Ta sẽ không nói.
Nữ hài cười một tiếng nói:
- Ta gọi Jenny, ngươi tên gì?
Đỗ Địch An nghĩ một chút rồi nói:
- Đỗ Địch An.