Chương 44: Từ Thi
- Là Hoàng Kim!
Migcan, Rage và mấy người khác cũng chú ý đến quầy trang sức, trên mặt lộ ra mấy phần hưng phấn.
Scott nghe được lời nói của mấy người, nụ cười trên mặt liền thu lại, nhàn nhạt quay đầu nói:
- Ta nói rõ một chút, mặc dù mọi người là một đoàn thể nhưng việc nhặt vật tư đều là tính theo cá nhân, đây là quy tắc từ trước tới nay, bọn họ rất rõ ràng về điểm này, không phải ta cố ý lấn phụ các ngươi.
Nói rồi, hắn bĩu môi chỉ về hướng hai mươi thập hoang giả kia.
Bọn Migcan nghe vậy hơi biến sắc mặt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên gầy gò dẫn đầu hai mươi thập hoang giả của tập đoàn gật đầu nói:
- Không sai, nhặt vật tư đều là dựa vào bản sự, vì vậy đừng nghĩ đến việc lười biếng, ai vận khí tốt nhặt được nhiều thì sẽ tính của người đó.
Nghe vậy, đám người Migcan nhất thời uể oải, không thể nghi ngờ, trang sức Hoàng Kim nơi này chính là Scott tìm được trước nên tự nhiên sẽ là vật tư của hắn, bọn họ không cách nào phân được nửa điểm trích phần trăm.
Đỗ Địch An nghe được quy củ này, trong lòng cũng hơi thất vọng nhưng rất nhanh liền giữ vững tinh thần, quy củ này thực tế là công bằng đối với mọi người, có quy củ này bảo hộ thì chí ít vật tư bọn họ nhặt được sẽ không bị những người khác chia sẻ.
Trước mắt chỉ là vận khí của Scott tốt hơn, tùy ý dừng chân lại chính là một tiệm vàng, nên mới kiếm được một món hời.
Lúc này, Scott đập nát tất cả hộc tủ pha lê, móc tất cả trang sức bên trong ra chồng lên một ngăn tủ, sau đó lại lần nữa nắm chặt đoản kiếm nói:
- Trước tiên lên lầu nhìn xem, quét sạch một cái.
Nói đến đây như nhớ tới cái gì, Scott quay đầu nhìn về phía bọn Đỗ Địch An nói:
- Mọi người nên tự mình nhặt vật tư, những người khác tốt nhất đừng mưu toan lợi dụng những phương pháp cướp đoạt khác để ăn cắp, nếu chủ nhân của những vật tư đã hi sinh trong quá trình thu thập, vậy tất cả vật tư của hắn đều sẽ thuộc về tập đoàn mà không được chia sẽ.
Đỗ Địch An biết hắn chính là đang khuyên bảo những người mới bọn họ không nên hám lợi đen lòng mà suy nghĩ bậy, đồng thời cũng âm thầm nói rõ, việc tập đoàn lập xuống quy củ như vậy thì khó tránh khỏi việc những thập hoang giả tương tàn lẫn nhau tại vùng hoang dã.
Sau khi nghe Scott nói, sắc mặt những đứa trẻ biến đổi, nắm chặt binh khí đi theo đội ngũ.
Scott cùng Mia dẫn đầu phía trước, men theo cầu thang đi lên.
Bên trên hành lang có vết rách to bằng ngón tay bò đầy thảm thực vật, có một vài thứ rải rác trên mặt đất, mặc dù bị che phủ bởi lớp tro bụi cùng thảm thực vật dày nhưng Đỗ Địch An vừa nhìn liền nhận ra, chính là giày cùng ví da của nữ nhân, tựa hồ như đang âm thầm nói rằng nơi này đã từng phát sinh bạo loạn.
Một âm thanh chói tai, đột nhiên một thập hoang giả trung niên của tập đoàn giẫm đạp thang lầu làm đổ xuống dưới, cả người hắn cũng rơi xuống đất, may mắn nơi này chỉ là lầu một, hơn nữa hắn cũng được ban phước về thể chất nên cũng không bị thương gì, chỉ là động tĩnh bất thình lình khiến những người khác sợ hãi.
Scott quay đầu nhìn thoáng qua, cau mày nói:
- Đều cẩn thận một chút.
Nói xong liền dẫn đầu đi vào lầu hai, nơi này ánh sáng cực kỳ lờ mờ, trong hành lang là một mảng đen kịt, của sổ thông gió sớm đã bị thảm thực vật bao trùm nên ánh nắng không cách nào xuyên vào, bên trong vừa ẩm ướt lại âm u.
Scott lấy dao tùy thân ra đánh lửa, nhóm một bó đuốc, quang mang mờ nhạt chiếu sáng xung quanh.
Hắn đưa bó đuốc ra trước và đi vào hành lang gian phòng thứ nhất, chỉ thấy cửa phòng đóng hờ nên hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đột nhiên trong phòng thổi ra một cơn gió lạnh suýt nữa đã dập tắt bó đuốc.
Scott hơi thả thấp bó đuốc và một tay khác cầm kiếm chậm rãi tiến bào trong phòng, chỉ thấy một mảng lộn xộn bên trên mặt đất, ghế đổ trên đất, màn cửa bị xé rách một nửa cùng với cửa sổ vỡ vụn, bên ngoài dày đặc thảm thực vật.
Răng rắc!
Đột nhiên nơi sâu của căn phòng truyền đến âm thanh rất nhỏ.
Scott biến sắc, lập tức giơ bó đuốc chiếu sáng. Màn trong phòng tắm sụp đổ trên mặt đất, chỉ thấy hai bắp đùi tái nhợt khô cằn duỗi ra từ bên trong, dựa vào ánh sáng của bó đuốc, hắn liền trông thấy một bộ mặt của nữ nhân đã hoàn toàn hư thối, mà âm thanh rất nhỏ kia lại phát ra từ lồng ngực của nàng.
Nơi đó có một con chuột màu đen cực lớn đang không ngừng gặm nuốt ngực của nữ nhân này.
Đỗ Địch An nhìn thấy cảnh này từ khe hở của cánh tay Scott, con ngươi đột nhiên thít chặt.
Con chuột này có thể tích lớn như chó săn vậy, toàn thân đen kịt và tản ra mùi hôi thối nồng đậm, đuôi to bằng ngón tay của người thành niên, lại đang say sưa gặm nuốt lấy thi thể người một cách ngon lành!
- Chính là ma vật!
Scott dẫn đầu kịp phản ứng, gầm nhẹ một tiếng, sau đó cầm kiếm chém tới!
Lúc này, con chuột to lớn đang ăn gặm nữ nhân kia cũng phát giác được ánh lửa phía sau, nó quay đầu nhìn qua, con mắt huyết hồng đầy ngang ngược, bên trên miệng sắt nhọn dính đầy máu, mấy sợi râu thật dài phiêu động.
Nó tựa hồ như chú ý đến nhân số bên phía Scott khá nhiều, thân thể ngừng lại một chút rồi bỗng nhiên quay người chạy tới hướng phòng tắm, giẫm lên bồn tắm nhảy ra ngoài.
Công kích của Scott cùng Mia đều thất bại, trong lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhau.
Lúc này, mấy người Migcan cũng chú ý tới động tĩnh, nghe được lời Scott liền tập trung lại.
Scott thấp giọng nói:
- Trốn!
Nói xong liền buông bó đuốc xuống chiếu về phía nữ nhân đã chết kia, nữ nhân này tựa hồ chết không nhắm mắt, tròng mắt trừng lên, con ngươi đúng là màu xanh nhạt.
- Thối quá!
Migcan che mũi nói.
Đỗ Địch An đã quên đi việc hô hấp, trong lòng rung động không thể coi thường, chẳng lẽ dưới bức xạ hạt nhân của ba trăm năm trước, chuột sinh hoạt tại nơi này đã bị đột biến gen đến đáng sợ như thế?
Ánh mắt hắn nhìn vào trên thân của nữ nhân này, đối phương không mảnh vải che thân nhưng lại có màn vải đổ xuống che được phần ít, huyết nhục chỗ ngực cứng ngắc đã bị con chuột kia gặm nuốt đến cực sâu, trái tim đều bị cắn rơi một nửa, có thể trông thấy máu thịt bên trong xương sườn.
Nhưng ánh mắt hắn lại chú ý đến mi tâm của đối phương, nơi đó có lỗ máu to bằng ngón tay, tựa hồ như…… bị viên đạn bắn qua?
Đỗ Địch An ngơ ngác một chút liền bác bỏ khả năng là đạn, ngược lại càng giống như tổn thương do cung tiễn tạo thành, dù sao tử uy lực của đạn cũng có thể tạo thành xé rách cùng phá hư huyết nhục xung quanh vết đạn.
Khiến hắn không hiểu được chính là, nữ nhân này nếu chết bằng cung tiễn vậy chính là chết trong tay Nhân loại, là ai đã biết dùng cung tiễn để bắn giết nàng?
Hắn đột nhiên nghĩ tới một điểm sơ sót của mình, lập tức toàn thân dựng tóc gáy lên!
Nữ nhân này rõ ràng là đang tắm!
Thế nhưng hệ thống cung cấp nước bên trong phòng này hẳn là đã sớm bị hư!
Mặc kệ đối phương là Thập hoang giả hay Liệp thú giả đều sẽ không nhịn được sự tình mười ngày không tắm, quan trọng nhất chính là, những người của thế giới này rất ít khi cởi sạch để tẩy lớn giống như vậy!
- Chẳng lẽ nói, nàng chính là Nhân loại ba trăm năm trước? Chết lúc đang tắm? Nhưng nếu như vậy…Thi thể của nàng đã sớm mục nát!
Đỗ Địch An có chút ngơ ngẩn, lúc này Mia đột nhiên ngồi xổm xuống tựa hồ không muốn để nữ nhân này chết hoang dã mà lại còn lộ thân thể, nên nhấc màn vải lên che lại toàn thân của nàng
Nhưng thời điểm nhấc lên, Đỗ Địch An lại vô tình nhìn thấy tay của nữ nhân này…..chính là một móng vuốt bén nhọn!
Móng tay biến thành sắc nhọn, năm cái gai nhọn có chút uốn lượn, khó có thể tưởng tượng được bị loại tay này nắm giữ sẽ tạo thành tổn thương lớn như thế nào!
- Người biến dị?
Đỗ Địch An kinh ngạc nói không ra lời, trong đầu có chút hỗn loạn.