Gió thu quét qua mặt đất, đám lá rụng trở nên vàng óng ánh dưới ánh mặt trời.
Cung Phỉ Thúy lúc này đã ngập trong biển người, người tới lần này
dường như còn nhiều hơn lần trước, ngay cả đường đi giữa các khán đài
cũng đầy người đứng, bốn phía xung quanh đều chật như nêm cối. May mà ai ai cũng đều trật tự ngay ngắn và không có bất kỳ một chút rối loạn nào, loại trật tự này cũng chỉ có thể thấy được ở Nam Viên.
Trên đài cao, tam đại đế quân cũng đã ngồi xuống, tất cả những người
cần trình diện đều đã có mặt, duy chỉ có nhóm người Phong Vân là vẫn
chưa xuất hiện.
Thời gian lặng lẽ trôi qua cực nhanh, giữa không gian háo hức chờ đợi, tiếng chuông mở màn lại một lần nữa vang lên.
Công tước phụ trách lễ nghi thấy vậy đành bước lên võ đài rồi lớn tiếng nói, “Trận giao lưu thứ hai bắt đầu, mời Đế nữ Thiên Khung và mười sáu vị tuyển thủ bước ra!”
Gió thổi phần phật, khung cảnh xuất hiện của mọi người không còn lạ
lẫm đẹp mắt như lần ra mặt đầu tiên. Mười lăm người bình tĩnh ung dung
bước ra nhưng không có Phong Vân.
Công tước phụ trách lễ nghi thấy thế thì đưa mắt nhìn thoáng qua Đế nữ Thiên Khung.
Phượng Vũ Phi trầm ngâm trong nháy mắt rồi gật gật đầu, nếu người đó
muốn tới thì cuối cùng cũng sẽ tới, hiện giờ cứ nên bắt đầu trước, thời
gian còn dài, vừa có thể chậm rãi chờ hắn cũng không làm chậm trễ việc
hiện tại.
“Được, việc còn lại của ta là nhường lại võ đài cho Đế nữ Thiên Khung, mọi chuyện đều tùy nàng sắp xếp.” Công tước phụ trách lễ nghi cười to một tiếng rồi sau đó phi thân nhảy xuống.
Mọi người xunh quanh không thấy Phong Vân đâu mà đại hội lại bắt đầu
rồi thì tuy kinh ngạc nhưng cũng không thể không vỗ tay hoan hô và bắt
đầu cổ động.
Phượng Vũ Phi liếc mắt nhìn đám người Lãnh Đồng một cái rồi vỗ nhẹ
tay. Phía sau nàng lập tức xuất hiện hai gã người hầu, trên tay hai
người này cầm một bức tranh được cuộn tròn lại.