“Đằng kia có người kìa, đi thôi đi thôi, tới yến hội, yến hội.” Phong Vân cười hì hì rồi túm tay Mộc Hoàng kéo về nơi diễn ra yến hội.
Nghe gì không nghe, ông trời lại sắp xếp cho Mộc Hoàng này nghe đúng
đoạn Phượng Vũ Náo đang mai mối Phượng Vũ Phi cho nàng, Mộc Hoàng có thể không ra tay đánh người ngay tại trận là đã tốt lắm rồi.
“Nàng bớt lời cho ta…”
Giữa ánh trăng sáng, Phong Vân và Mộc Hoàng túm lấy nhau kéo về phòng tổ chức yến hội.
Đêm đã khuya, bao nhiêu dự tính vẫn còn ở phía trước.
Hôm sau, tuy đấu trường đã được khôi phục lại nhưng có một số thứ, ví dụ kết giới, đều chưa được chuẩn bị xong nên thời gian thi đấu vòng ba
được chuyển dời sang một ngày khác.
Mà bởi vì hôm qua ba người Phong Vân, Phượng Vũ Náo và Mộc Hoàng cùng rời khỏi bữa tiệc giữa chừng nên không ai trông chừng Đế quân Tinh Vực
Ngàn Dạ Cách. Vị đế quân bất hiển sơn bất lộ thủy* này đợi cơ hội liền
đích thân chọn tên tinh linh ngốc nghếch Á Lê mà chuốc rượu liên tục.
(*Bất hiển sơn bất lộ thủy: Ngấm ngầm, không rõ ý tứ.)
Sau đó, Á Lê say mềm vỗ ngực cam đoan ngày mai sẽ cho mọi người xem
hồng y đại pháo đến no mắt thì thôi. Khi Phong Vân và Mộc Hoàng quay trở lại thì việc này đã thành sự đã rồi, Phong Vân có muốn cự tuyệt cũng
không cự tuyệt được nữa.
Bởi vậy mà ngay từ sáng sớm ngày hôm sau, quần hùng Nam Viên đã tụ
tập đầy đủ. Nhóm hộ vệ của Tinh Vực và Thiên Khung cũng nhập chung vào
đám người đó và cùng nhau chậm rãi tiến về vùng ngoại ô ở phía Nam của
Đế đô, nơi có dãy núi có ma thú trú ngụ.