Đã quen thấy một Mộc Hoàng càn rỡ, Phong Vân lập tức gật đầu cười nói, “Được được, chàng có năng lực, có năng lực. Ta đây chỉ còn chờ cơm dâng tận
miệng áo mặc tận nơi thôi, mọi chuyện đều mặc chàng giải quyết.”
Mộc Hoàng nghe thế liền phất tay một cái, hắn không chút bối rối ngồi xuống bên cạnh Phong Vân. Như thể Phong Vân gây chuyện và hắn lo giải
quyết vốn là chuyện vô cùng hiển nhiên. Hắn đã sớm nói hắn sẽ để Phong
Vân có một cuộc sống bình yên, hắn sẽ lo lắng mọi việc.
Nhìn thấy thần thái cực kỳ thoải mái của Mộc Hoàng, trong lòng Phong
Vân không khỏi tràn đầy nhu tình mật ý. Nàng lập tức quay sang đối diện
với hắn và hỏi, “Vừa nãy có phải chàng cầu hôn với ta không?”
Mộc Hoàng nghe thấy thế liền quay đầu nhìn vẻ mặt rạng ngời của Phong Vân, hắn trả lời với vẻ mặt cực nghiêm túc, giọng nói cực trầm tĩnh, “Không phải!”
Phong Vân sửng sốt kinh ngạc hỏi lại, “Cái gì? Không phải sao?”
“Đúng! Ta không cầu hôn nàng. Ta chỉ thông báo với nàng rằng hai
mươi sáu tháng này chúng ta sẽ thành thân. Nàng không có quyền lựa chọn
cũng như chất vấn gì hết.” Mộc Hoàng phun ra một câu vô cùng ngang ngược độc đoán.
Phong Vân lập tức nghẹn lời, một hồi lâu nàng mới trừng mắt nhìn Mộc Hoàng, “Ta không có quyền lựa chọn sao?”
“Nàng có thể lựa chọn trang phục dành cho tân nương và đồ trang điểm.” Mộc Hoàng hùng hồn tuyên bố.
Hắn không muốn đợi nữa. Cầu hôn? Cầu hôn cái rắm! Đồng ý cũng phải cưới, mà không đồng ý cũng phải cưới!