Mộc Hoàng thấy vậy liền tiện tay túm lấy Phong Vân kéo vào lồng ngực. Hắn trở mình đè lên người nàng, động tác dứt khoát liền mạch mà mắt vẫn chưa tỉnh ngủ chút nào.
Phong Vân thấy vậy liền nở nụ cười bực bội, nàng hôn lên khóe môi Mộc Hoàng rồi hỏi, “Chàng thực sự không lo lắng chút nào à? Tiếng bước chân ra vào trong cung đêm qua dường như còn ồn ào hơn cả chợ nữa đấy.” Tiếng bước chân ra vào quả thực rất nhiều, tiếng sau nối tiếp tiếng trước, tóm lại là vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Mộc Hoàng quay lại hôn nhẹ lên môi Phong Vân rồi mở mắt và lạnh lùng cười nói, “Có gì phải lo?”
Phong Vân bị Mộc Hoàng đè lên người không thể ngồi dậy được. Nàng ôm lấy lưng hắn rồi vừa nhìn Mộc Hoàng vừa nói, “Kiêu ngạo quá nhỉ!”
Mộc Hoàng nghe thế liền hừ lạnh một tiếng, “Thì đã sao?”
Ở Nam Viên này, hắn đã nói một thì không ai dám nói hai, đám quần
thần trong triều chẳng ai là không biết chuyện này. Nếu bọn họ cho rằng
bọn họ vất vả một đêm mà có thể ngăn cản được hắn thì một vị đế quân như hắn trái lại sẽ càng cảm thấy ngạc nhiên hơn.
“Chàng đó!” Phong Vân dùng trán cọ vào trán Mộc Hoàng một
cái nhưng cũng không lên tiếng khuyên bảo. Có lẽ Mộc Hoàng thực sự có đủ năng lực để kiêu ngạo.