Ra oai để phủ đầu? Không, không phải, không phải là ra oai để phủ đầu mà là hung tàn thực sự.
Phong Vân vừa liếc mắt nhìn đám người đang hung bạo ép sát bên người
vừa nhận định. Trước đây, khi còn ở nơi đó, nàng cũng không hiếm gặp
tình cảnh thế này. Khu căn cứ và hòn đảo giam giữ tù binh A Cực đích xác là một địa ngục hắc ám, những kẻ bị giam giữ trong đó đều là những tên
giết người như rạ. Ở nơi đó, sống chết chẳng còn nghĩa lý gì, tất cả đều chỉ như một trò đùa mà thôi. Kẻ nào mạnh thì kẻ đó sẽ sống sót, kẻ nào
yếu thì tất sẽ bị diệt vong, câu nói “Cá lớn nuốt cá bé” được thực hiện
vô cùng nhuần nhuyễn ở nơi này.
Mà hôm nay xem ra cảnh tượng ở nơi đây còn lợi hại hơn.
“Bảo vệ tính mạng!” Phong Vân lập tức dùng thuật truyền âm
qua tâm linh nói với sư tử Hoàng Kim và Tiểu Thực đang mặt đầy sợ hãi và bắt đầu cùng lùi lại. Lúc này, linh lực của nàng không đủ để hy vọng có thể đánh bừa ra oai được, vì vậy mà trước mắt chỉ có thể làm một việc
quan trọng hơn hết là bảo vệ tính mạng.
Trên mặt nàng lộ rõ vẻ yếu đuối vô năng nhưng trong mắt lại bắn ra
tia sắc bén. Ánh mắt của Phong Vân đảo nhanh một vòng xem xét địa hình
xung quanh. Nàng không mong sẽ đánh thắng được đám người đang vây quanh
này mà trước hết chỉ mong bảo vệ được tính mạng.
“Oa oa, cứu mạng với, cứu mạng với…” Tiểu Thực nghe thấy lời nói của Phong Vân xong thì lập tức cất giọng gào lên, nghe tiếng gào
của nó thì còn vô dụng gấp vạn lần so với Phong Vân.
“Ngươi gào cái rắm á!” Sư tử Hoàng Kim đang đứng trên vai Phong Vân liền gào lên với Tiểu Thực.
Một đám lộ ra dáng vẻ miệng hùm gan thỏ.
“Khà khà, thì ra chỉ là thứ vô dụng!” Đám người đang tiến
lại gần thấy vậy thì nhất loạt đều hiện lên vẻ khinh miệt, một tên trước mắt vừa cười khà khà vừa vươn tay ra chộp lấy Phong Vân.
Phong Vân càng lùi càng sắp áp sát vào phía sau, cả người nàng đều
phát run. Còn sư tử Hoàng Kim trên vai nàng thì bổ nghiêng ra ngoài.
Móng vuốt lại khua lên trên không, đối thủ vươn tay hướng về phía
Phong Vân với tốc độ không nhanh nhưng tuyệt đối cũng không chậm, mà
trên đó còn dính đầy vết máu.
“Cứu mạng với…” Tiểu Thực kêu to một tiếng kinh thiên động địa.
“Grào…” Giữa tiếng kêu ầm ĩ của Tiểu Thực, sư tử Hoàng Kim
đột nhiên gầm nhẹ một tiếng rồi thân mình theo gió trong nháy mắt biến
thành to lớn. Cả người nó che kín lấy Phong Vân, so với đối thủ đang ra
đòn công kích thì trông nó còn lớn hơn vài phần. Cái miệng sư tử dữ tợn
há rộng ra rồi hướng về phía cái đầu của kẻ kia, trong miệng đồng thời
bất ngờ phun ra một quả cầu linh lực màu trắng lao về phía đối thủ.
Lực đạo rất hung hãn và nhanh như tia chớp.
Với một đòn tấn công gần trong gang tấc như thế, nếu đổi lại là kẻ
khác thì có lẽ chỉ cần một đòn cũng bị sư tử Hoàng Kim biến thành cát
bụi. Thế nhưng kẻ phóng vuốt về phía Phong Vân chỉ bị chấn động mạnh một cái, phản ứng của cơ thể và ý thức của hắn quả thực đã đạt đến đỉnh
cao. Trong nháy mắt, hắn nghiêng đầu và vung vuốt lên, một luồng linh
lực màu đen ầm ầm lao ra. Luồng linh lực này biến thành một thanh kiếm
to và lao về phía đòn tấn công của sư tử Hoàng Kim mà chém. Tên này cũng đồng thời nhảy vọt về phía sau.