Con đường màu đen lập tức ầm lên một tiếng, vô số ngọn lửa từ mặt đất phun ra làm cho hai bên đường nhuộm đẫm một màu ửng đỏ.
Đó là Vạn liên hỏa, mặc dù không bằng Thiên địa chân hỏa mà Phong Vân đã từng thu được nhưng so với lửa bình thường thì lợi hại hơn rất
nhiều.
Ánh lửa sáng chói ào ào phun ra trong bóng đêm.
Mộc Hoàng vẫn tiếp tục cất bước giữa biển lửa cuộn trào. Ánh lửa làm
nổi bật hắn, trông hắn như từ địa ngục mà tới, lại càng giống như sắp đi xuống địa ngục.
Ngọn lửa bốc lên cao và bắt đầu tụ lại trên khoảng không đen thẳm.
Điện quang lôi hỏa bắt đầu tụ lại trên đỉnh đầu Mộc Hoàng.
Tiếp đó, từng đợt từng đợt phóng thẳng về phía Mộc Hoàng đang đi trên núi lửa. Năng lượng mạnh mẽ cơ hồ đánh bại được cả trời cao, đánh rơi
được cả nhật nguyệt.
Mộc Hoàng đã phế bỏ thần công của núi Vô Kê đang dùng chút sức lực
còn lại của mình để không rên lên một tiếng nào và ưỡn thẳng ngực bước
về phía trước mà không hề lùi bước.
Lôi điện làm nền cho hắn.
Màn trời là nóc nhà của hắn.
Ánh lửa là chiếc giường của hắn.
Cả trời đất giờ phút này thật giống như chỉ còn lại hắn, cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
“Đại sư huynh, huynh tội gì phải thế!” Hàn Ngọc ở trên sơn
điện không đành lòng nhìn thêm được nữa, hắn nghiến răng xoay người bổ
nhào tới trước mặt Diêm La rồi quỳ mạnh xuống đất. Hàn Ngọc không nói
một lời nhưng cái quỳ này đã nói lên tất cả.
Các sư huynh đệ của Mộc Hoàng đứng xung quanh đã đỏ au cả mắt. Khi
thấy Hàn Ngọc dập đầu, một đám cũng vọt tới rồi đồng loạt quỳ xuống
trước mặt Diêm La và Thần Tiên. Trong khoảnh khắc, trước cung Ung Hòa
của núi Vô Kê chật ních một đám người đang quỳ.
Diêm La vẫn nhìn về phía Mộc Hoàng ở đằng xa thấy vậy liền đưa mắt nhìn đám đệ tử đang quỳ trước mặt ông ta.
“Nó không cần các ngươi, các ngươi còn giúp nó làm gì?” Ngữ khí của Diêm La cay nghiệt và hết sức lạnh lùng nhưng đồng thời lại mang theo sự thê lương rất khó nhận thấy.
“Sư phụ, huynh ấy vẫn là sư huynh của chúng con. Sư phụ, người đừng…” Hàn Ngọc cắn chặt răng.
Mộc Hoàng là người cuồng ngạo và vô tình nhưng đó là đối với người
ngoài, còn đối với những người được hắn thực sự để tâm đến thì hắn sẽ
xuất phát từ thực tình mà đối đãi với người ta. Chẳng cần nói nhiều, năm đó trong bọn họ có người bị bắt nạt, chính hắn đã một mình săn đuổi đối phương mà từ đầu đến cuối không nói với ai một lời. Mà nay, bọn họ sao
có thể nhìn thấy hắn bị như vậy lại ngoảnh mặt làm ngơ.
“Sư phụ, người thả nữ nhân kia ra đi! Có lẽ thực sự là hiểu lầm đó!” Có người lại tiếp tục thấp giọng nói.
Mộc Hoàng không phải là người không biết đạo lý, cũng không phải
không phân biệt được nặng nhẹ, hoặc cũng có thể hắn đã bị người ta lừa
gạt một cách triệt để. Vậy mà hôm nay… Hắn thực sự quá nóng nảy. Đồng
thời, điều này cũng chứng tỏ hắn thực sự tin tưởng nữ nhân kia. Về
chuyện này, sư phụ của bọn họ liệu có độc đoán quá hay không?