/TIÊU DAO TÔNG_TIÊU DAO CÙNG THIỆN/
Sau khi Tàng Lâm xuống núi, Đạm Đài Tẫn không còn gặp hắn nữa.
Nhiếp Thủy chết vào giữa mùa đông tuyết đọng, đầu xuân về sau tuyết tan, không một ai nhắc tới.
Triệu Du gọi Đạm Đài Tẫn lại, nói: "Đến Tư Quá Nhai chịu phạt."
Đạm Đài Tẫn nói: "Vì sao sư tôn lại phạt ta?"
"Mấy ngày trước con đi nhân gian làm cái gì?"
Đạm Đài Tẫn bình tĩnh nói: "Đi mua quần áo, đệ tử mua ở chỗ Tuệ sư huynh."
Triệu Du lắc đầu, phất trần trong tay đánh vào trên lưng hắn: "Tông môn có quy củ của tông môn, Tiêu Dao tông đã dạy nhân quả ắt báo, Nhiếp Thủy cùng Xích Luyện tư thông, nhất định phải rút đi Tiên tủy, đi bậc thang Trảm Linh, nhân quả của nó Tàng Lâm đã lãnh hết. Tàng Lâm dốc hết tất cả chỉ vì để nó sống sót, con lại làm cái gì vậy?"
Đạm Đài Tẫn ngón tay lau đi máu nơi khóe miệng, lạnh lùng cong môi không nói gì.
Triệu Du nhìn là biết thiếu niên không biết sai.
"Đến Tư Quá Nhai."
Đạm Đài Tẫn ở Tư Quá Nhai chờ được ba tháng, trong lúc đó ba vị sư huynh thay phiên tới thăm hắn.
Tàng Hải nói: "Tiểu sư đệ, đệ làm gì mà khiến sư tôn tức giận, ta theo sư tôn tám trăm năm, chưa từng thấy người nổi giận lớn như vậy."
"Không có việc gì."
"Tư Quá Nhai lạnh lắm, ngày mai sư huynh mang cho đệ hộ thể pháp y tới."
"Đa tạ sư huynh."
Hắn không muốn nói, Tàng Hải cũng không tiện hỏi nhiều.
Hàn khí trong Tư Quá Nhai từng đợt chui vào trong thân thể, cho dù là Tiên thể, ở trong này lâu cũng thấy khó chịu.
Triệu Du đến đó một lần, hỏi hắn: "Con biết sai chưa?"
Đạm Đài Tẫn mở mắt ra, môi bị đông cứng đến bầm đen, hắn gật đầu thấp giọng nói: "Đệ tử biết sai."
Triệu Du nhìn con ngươi đen như mực của thiếu niên, thở dài nói: "Biết sai thì trở về đi."
Đạm Đài Tẫn đứng lên, trên mặt hiện lên một thoáng mỉa mai.
Đạm Đài Tẫn ở Tiêu Dao tông đến năm thứ hai, toàn thân đều là âm động gai.
Tàng tử bối sư huynh đều đối với hắn rất tốt, Đạm Đài Tẫn ở lâu trong Tiêu Dao tông liền mang một gương mặt ôn hòa ngại ngùng.
Người Tiêu Dao tông đều đơn thuần, hoặc nói là ngu ngốc, như vậy nếu tính tình ngược lại sẽ dễ khiến các sư huynh sư tỷ của Tiêu Dao tông đi theo làm tùy tùng cho hắn.
Một đệ tử xuất sắc trong đó tên là Thiệu Tễ, Thiệu Tễ sinh ra ở Bồng Lai tiên đảo, phụ thân là Bồng Lai đệ tử, Thiệu Tễ ở Tiêu Dao tông có chút địa vị.
Thiệu Tễ cùng Tàng Hải có chung một bối phận, tuy nhập môn cùng năm nhưng lại hoàn toàn hơn Tàng Hải một cái đầu.
Thiệu Tễ rất mạnh, tông môn có tài nguyên gì thì luôn luôn lấy được trước, nhiệm vụ tốt của Tiên môn đều tước đoạt hết. Tàng Hải tính tình tốt, tôn trọng hiền lành chung sống, chưa từng so đo với Thiệu Tễ.
Mấy sư đệ theo Tàng Hải bình thường gặp Thiệu Tễ đều cung kính gọi một tiếng "Thiệu sư huynh."
Thiệu Tễ cũng không cảm kích.
Lúc hắn lịch luyện trở về thì Đạm Đài Tẫn đã là Trúc Cơ hậu kỳ, sắp kết đan.
Trong môn phái có lời đồn, nói Triệu Du dự định để tiểu đệ tử kế thừa mình, cho nên mới bồi dưỡng tỉ mỉ như thế.
Thiệu Tễ lành lạnh mắt nhìn Đạm Đài Tẫn, cười nói: "Vị này chính là Cửu Mân sư đệ phải không, nghe nói ngươi bây giờ đang ở phòng trước kia của Tàng Phong, ta lần này lịch luyện trở về có bị thương một chút, không biết Cửu Mân sư đệ có thể hái giúp sư huynh chút dược thảo đưa tới không?"
Tiêu Dao tông đại bộ phận đệ tử đều thuộc tính Mộc, hái dược liệu cũng là việc thanh nhàn, cũng là truyền thống tu thân dưỡng tính của Tiêu Dao.
Dù là Đạm Đài Tẫn cũng không ngoại lệ, hai năm qua hắn cùng bọn người Tàng Hải mỗi ngày vào giờ Thìn phải đứng dậy làm mưa.
Nhưng Thiệu Tễ lại xưa nay chưa từng làm những việc này.
Trong mắt Thiệu Tễ, những đệ tử khác đều là những gã nông dân không có tiền đồ, tồn tại chỉ khiến môn phái mất mặt.
Hắn sai việc Đạm Đài Tẫn, y như đã từng sai việc Tàng Thụ Tàng Phong.
Đạm Đài Tẫn đen mặt nhìn chằm chằm hắn một hồi, cười nói: "Được, buổi chiều ta đưa qua cho sư huynh."
Thiệu Tễ quay người, nhìn ngọn núi mình đã trở về, ánh mắt tối sầm.
Mọi người biết chưởng môn già của Tiêu Dao tông sắp tọa hóa (tọa hóa:
ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết), người có khả năng đảm nhiệm tân chưởng môn nhất là Tàng Hải và Thiệu Tễ.
Tàng Hải lương thiện khoan dung, hoàn toàn phù hợp với đạo tâm trước đó của Tiêu Dao tông, nhưng tu vi thực sự không đáng chú ý, tu hành cũng hoàn toàn thất bại.
Thiệu Tễ tu vi không tồi, nhưng lại tranh cường háo thắng, sẽ không suy xét vì tông môn.
Lần này Triệu Du trưởng lão thu nhận đệ tử Đạm Đài Tẫn, còn tự mình bồi dưỡng, khiến Thiệu Tễ cảm thấy được nguy cơ.
Tranh với tên Tàng Hải vừa béo vừa ngu xuẩn kia Thiệu Tễ không sợ, nhưng nếu là một thiên tài trẻ tuổi...
Buổi chiều lúc Đạm Đài Tẫn đến đưa dược thảo, Thiệu Tễ nhận lấy rồi từ trong túi lấy ra vài cọng Dẫn Hồn thảo: "Ta nghe đồng môn nói, Cửu Mân sư đệ một mực muốn tìm những cây dược thảo này, hy vọng có thể giúp được ngươi."
Đạm Đài Tẫn nhíu mày, ngược lại thật bất ngờ.
Hắn nhận lấy, trong lòng đoán xem người này đang có ý đồ gì: "Đa tạ sư huynh."
Dẫn Hồn cỏ mang theo hương khí thoang thoảng, nếu ngửi không kỹ sẽ không thấy được mùi, ngón tay Đạm Đài Tẫn xiết chặt, trên mặt ý cười càng đậm.
"Sư huynh nếu không có phân phó gì nữa, Cửu Mân cáo từ."
"Đi đi."
Đạm Đài Tẫn đi rồi, Thiệu Tễ hung hăng ném dược thảo hắn mang đến đi, gắt một cái, cười nói: "Muốn tranh với ta?"
Ngón tay Đạm Đài Tẫn sờ lên bột phấn không màu trên Dẫn Hồn thảo, khóe môi giương lên: "Tán Công Tán à."
Đây là thứ không được lưu nhập vào, không biết Thiệu Lễ có nó từ đâu, cũng không biết hắn đã dùng loại biện pháp này đối phó với bao nhiêu người rồi.
Tán Công Tán sẽ âm thầm dung nhập vào bên trong, tu vi khó tinh tiến, hết lần này tới lần khác không thể tìm được nguyên nhân.
Có khi... bọn người Tàng Hải ngay từ đầu cũng không hề phế như thế?
Ngón tay nhợt nhạt của Đạm Đài Tẫn ngắt vài lá cây, làm thuật pháp vài vòng trên Dẫn Hồn cỏ rồi nhét vào trong túi Càn Khôn.
Không sao hết, chỉ cần là Dẫn Hồn Thảo, có Tán Công Tán đi nữa hắn vẫn muốn.
Thời điểm cuối xuân, Tiêu Dao tông lần nữa xảy ra chuyện.
Đệ tử tu vi cao nhất trong tông môn Thiệu Tễ bị đánh gãy tứ chi, khoét đi hai mắt, cắt đầu lưỡi, ném xuống dưới Tiêu Dao tông sơn môn.
Thiệu Tễ nhìn qua là thấy giật mình, Chấp pháp trưởng lão cũng nhìn không được quay đầu đi chỗ khác, gắt gao nhíu mày.
Ai lại tàn nhẫn như thế?
Sự tình nghiêm trọng, Tiêu Dao tông mở tam đường hội thẩm, muốn tìm ra hung thủ, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Trong thân thể của Thiệu Tễ có ma khí ẩn giấu, mấy vị trưởng lão liếc nhau, đành phải tuyên bố kết quả là do Ma Tu đánh lén.
Mấy người Tàng Hải đi theo sau lưng Triệu Du tiên tôn, đàm luận nói: "Thiệu sư huynh bị thương quá nặng đi, ngày sau còn có thể tiếp tục tu hành sao?".
"Quá đáng tiếc, hắn tu vi cao như vậy, nói phế liền phế đi."
"Triệu Thanh sư thúc nhìn qua thật đau lòng."
Triệu Du đột nhiên dừng bước lại, nói: "Cửu Mân, con đi theo vi sư."
Đạm Đài Tẫn tiến lên, đưa tay hành lễ: "Sư tôn."
Triệu Du nhắm lại mắt: "Đến Tư Quá Nhai chịu phạt."
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng liếc hắn một cái: "Đệ tử lĩnh mệnh."
Mọi người đều rất kinh ngạc, liên tục vì Đạm Đài Tẫn cầu xin: "Sư tôn, tiểu sư đệ đã làm cái gì? Đệ ấy thân thể không tốt, không thể suốt ngày đi Tư Quá Nhai, nếu không thì để con đi."
"Sư tôn, con cũng có thể thay sư đệ đi."
"Không cần, chính ta đi." Đạm Đài Tẫn ngự kiếm đi đến Tư Quá Nhai.
Khi đó hắn cũng không biết dụng tâm của Triệu Du, chỉ cảm thấy cái lão lỗ mũi trâu này không thế nói lý. Tới giữa mùa hạ, Triệu Du khi đó tâm tình tốt lên trước sau gì cũng sẽ thả hắn ra thôi.
Đạm Đài Tẫn ra khỏi Tư Quá Nhai, đến ngoài cửa lão đầu, Triệu Du không ở đó, hắn cảm nhận thấy một loại khí tức kỳ quái, do dự một chút, hắn tiến vào mật thất nơi Triệu Du tu luyện.
Đạm Đài Tẫn mới đầu còn cho rằng, dù là Tiên Ma, luôn sẽ có chút khập khiễng giấu đi không nghĩ sẽ bị người khác trông thấy.
Cho đến một ngày hắn nhìn thấy cấm pháp trong mật thất của Triệu Du.
Lần đầu tiên Đạm Đài Tẫn không nghe quản thúc, vụng trộm đến nhìn xem.
Kia là một trận thay đổi vị trí nhân quả.
Trên trận pháp dùng bùa vàng viết năm sinh của hai người.
Đạm Đài Tẫn ý thức được cái gì, cầm lấy hai tấm bùa đó.
Một ghi "Nhiếp Thủy", một cái khác chu sa còn sáng rõ, là "Thiệu Tễ".
Hôm đó hắn trầm mặc hồi lâu, trở về Tư Quá Nhai, mặc cho thác nước đổ lên thân thể.
Hắn nhớ tới lão đầu tóc hoa râm vuốt râu, hỏi hắn: "Con có biết, trong năm người đệ tử, vi sư không yên lòng với ai nhất không?"
Đạm Đài Tẫn không biết, Triệu Du cũng không nhiều lời.
Từng tưởng rằng là Tàng Lâm người phàm, cho đến hôm nay, Đạm Đài Tẫn mới biết.
Từ đầu đến cuối, đều là chính mình.
Triệu Du không phản đối hắn trả thù Nhiếp Thủy cùng Thiệu Tễ, nhưng là thương tiếc hắn tàn nhẫn, bất đắc dĩ để tiểu đệ tử tạo ra nhân quả.
Triệu Du đã nhặt về thiếu niên xấu xa nhất trần đời.
Thiếu niên kia sinh ra đã ác, không biết thương hại, thủ đoạn tàn nhẫn, vĩnh viễn không biết hối cải.
Triệu Du không sợ người khác làm phiền chỗ hắn lãnh hội thế gian tình nghĩa, kiên nhẫn dạy hắn thiện ác có đạo, mang "đứa trẻ hư" này đọc sách vỡ lòng của trẻ con, lúc hắn vẫn như cũ ra tay tàn nhẫn, vì hắn mà gánh chịu tất cả nhân quả sát phạt.
Rất nhiều năm về sau, Đạm Đài Tẫn tại Chiêu Hòa thành, dùng Đồ Thần nỏ đâm vào trái tim lão giả.
Triệu Du nhắm mắt lại, Thần hồn chậm rãi tiêu tán.
Bạch y thiếu niên toàn thân là máu, dựa dưới tàng cây, đỡ lão giả dậy, tay phất qua nhưng Triệu Du vẫn không nhắm mắt. Một giọt lệ bỗng nhiên rơi trên gương mặt Triệu Du.
"Sư tôn."
Lửa lớn bùng lên, thiêu hủy thi thể của lão giả.
Đạm Đài Tẫn ngước mắt, trông thấy vô số khuôn mặt căm hận nhìn mình, lại không một ai trông thấy giọt nước mắt trong hắn đã bốc hơi đi.
/TIÊU DAO TÔNG_BINH QUA TƯƠNG HƯỚNG/
Năm đó trước khi thảo phạt Đạm Đài Tẫn, trước sơn môn đứng đầy các sư môn đệ tử.
Tàng Hải cố gắng không để thanh âm của mình phát ra âm thanh nghẹn ngào.
"Tà ma ngoại đạo, lục giới tặc tử, người người có thể tru diệt, hắn phản sư, phản đạo, hôm nay Tàng Hải ở đây xin thề, chuyến đi đến Ma Vực này, không phải Thương Cửu Mân chết, lập tức Tàng Hải sẽ vong."
Hắn còn chưa nói xong, Tàng Thụ hốc mắt đỏ lên.
Tàng Phong nói: "Chúng ta thật sự phải giết tiểu sư đệ?"
Có người đẩy hắn một phen: "Tàng Phong huynh tỉnh táo một chút, đó còn là tiểu sư đệ của các huynh sao? Hắn xưa nay không phải là Thương Cửu Mân gì đó mà chính mà Tà Ma! Là Ma Quân Ma giới!"
"Các huynh đã quên, sư tôn của các huynh đã chết như thế nào sao?"
Tàng Phong há to miệng, như nghẹn ở cổ họng, cái gì đều nói không nên lời.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói, quay đầu lại trông thấy Tàng Hải sư huynh rút ra kiếm, tay cầm kiếm lại run nhè nhẹ.
Đó là tiểu sư đệ của bọn họ, bọn họ đã từng thấy hắn được sư tôn kiếm về.
Tàng Phong nhớ rõ, lúc đó đúng lúc là vào mùa thu ở nhân gian, thiếu niên đẫm máu, bọn họ nhìn thấy hắn chậm rãi hồi phục, tỉ mỉ vì hắn thu xếp y phục, vì hắn sắc thuốc.
Bọn họ dạy hắn tu luyện pháp thuật, cùng hắn cùng nhau đứng trung bình tấn dưới ánh nắng trước sơn môn, dẫn hắn đi nhân gian thoải mái uống rượu.
Bọn họ nhìn thấy Đạm Đài Tẫn từ lúc ban đầu còn là bộ dạng lạnh băng, càng về sau lại cười với bọn sư huynh hắn.
Tàng Hải quay đầu, nhìn nhân gian đổ vỡ phía sau, răng nhè nhẹ phát run.
Những năm này, Tàng Lâm không còn, sư tôn cũng đã chết, bây giờ nếu không phải là tiểu sư đệ chết, bọn họ cũng lập tức chết.
Ánh tà dương đỏ quạnh như máu, Trảm Thiên kiếm của Đạm Đài Tẫn xuyên qua ngực của bọn họ.
Con ngươi Tàng Hải chậm rãi tan rã, Ma Quân trước mắt giống như trở về với huyền y thiếu niên ngày xưa ngồi trên bờ ruộng ở Tiêu Dao tông thổi lá.
Khi đó ánh nắng cũng đẹp, gió cũng tiêu dao.
Cho dù Tàng Hải đã sớm biết, thiếu niên âm sát xuyên qua rừng cây, ác liệt mà chấn động tới một tổ thỏ chạy trốn.
Thế nhưng các sư huynh sư đệ không thiếu chút gì, một năm tốt đẹp dường nào.
Tàng Hải cười, nhắm mắt lại.
/TIÊU DAO TÔNG_CUỐI CÙNG/
Tàng Hải, Tàng Thụ cùng Tàng Phong đều không nghĩ tới mình một ngày kia còn có thể tỉnh lại.
Hồi lâu sau bọn họ mới biết được chân tướng lúc trước.
Vốn là năm đó Triệu Du khi xâm nhập vào Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, cưỡng ép đoạt lại Thần châu, Thần hồn đã sớm tụ tán, Tự Anh muốn tạo ra một con rối, tính để Triệu Du sau khi hóa thành cương thi, tùy ý nàng ta sử dụng.
Triệu Du sinh ra đã quang minh lỗi lạc, đối với lão mà nói, sau khi chết thân thể thành ma, giết chóc phàm nhân vô tội cùng đệ tử của mình, so với hồn phi phách tán còn khó chịu hơn, thế là để tiểu đệ tử Đạm Đài Tẫn giết lão, thiêu tẫn thân thể của lão.
Lão thanh thanh bạch bạch rời khỏi thế gian này.
Tiêu Dao tông mây trắng bay bay, năm nay lại tuyển thêm một nhóm đệ tử.
Dưới sơn môn thảo dược xanh tươi mượt mà, có đệ tử hùng hổ tiến đến: "Chưởng môn! Chưởng môn! Có người tìm... tìm người..."
Tàng Hải luống cuống tay chân giấu đi hồ lô rượu, lau đi giọt nước nơi khóe mắt, quát lớn: "Vội vàng hấp tấp, còn ra thể thống gì."
Đệ tử cười nói: "Chưởng môn, người lại đang lén uống rượu, nếu là Tàng Thụ sư thúc biết, chắc..."
"Đâu, nào có, tiểu tử thúi, dám nói bậy xem, ta không nhận ngươi nữa bây giờ."
Tàng Phong đi tới, lắc đầu nói: "Đại sư huynh, làm trưởng môn đã nhiều năm như vậy, sao mà không có chút tiến bộ nào thế."
Tàng Hải không để ý tới hắn, hỏi tiểu đệ tử: "Con nói có người tìm, là ai tìm?"
"Chưởng môn đi theo con."
Cầu Tiêu Dao tông, bên ngoài quả lớn từng đống, cảnh sắc an lành, bia đá dưới sơn môn khắc lấy cá xăm.
Tàng Hải một thân áo xanh, theo đệ tử đi đến sơn môn, liếc mắt một cái liền thấy hắn.
Đệ tử nói: "Ầy, là nhóm bọn họ."
Trước non xanh nước biếc, huyền y nam tử đứng cạnh bạch y nữ tử, còn có cục bột nhỏ đang tinh quái dò xét Tiêu Dao tông.
Đạm Đài Tẫn ngước mắt, gương mặt y hệt thiếu niên năm đó. Hắn vỗ tay, cúi người xuống: "Thương Cửu Mân, bái kiến sư huynh."
Tàng Hải bỗng nhiên ướt hốc mắt.+
Núi cao sông dài, ngàn năm đằng đẵng, tiểu sư đệ trở về là tốt rồi.
- ------------HẾT CHƯƠNG 134-------------