Chương 013: Vô dụng! Ăn hại, đồn công an toàn ăn hại. (1)
Người hỏi vừa lên tiếng hỏi Giản Phàm là Hắc Đản, người tầm thước thật thà, ngồi bên cạnh là Thán Chùy và Địa Lôi, vì đen kìn kịt nên bị đặt biệt danh như thế.
Ngồi ở ghế phụ lái là Tiêu Thành Cương, bị gọi là Cương Pháo, là học sinh có vấn đề không trường nào nhận, trong nhà đưa vào trường võ thuật học mấy năm, về sau cũng thất nghiệp, vào đội hiệp cảnh kiếm lương.
Tiêu Thành Cương ít hơn Giản Phàm hai tuổi, lăn lộn xã hội vài năm trưởng thành sớm, rất kính trọng Giản Phàm vừa có bằng cấp lại có tấy nghề nấu nướng, quảy sang nói: “ Nghe tổ trưởng đi, anh ấy tốt nghiệp đại học rồi, đầu óc chẳng lẽ kém bọn mày à? Bọn mày nghĩ lần này đi dọa đám bán hàng rong chắc?”
Người đánh nhau càng nhiều càng biết nặng nhẹ, ở mặt này Tiêu Thành Cương có quyền lên tiếng.
“ Anh Cương, nếu bọn nó chuyên môn đi đường này thì sao?”
“ Cũng phải! Oa ca, phải làm sao?” Thành Cương không dám chắc, nếu gặp phải hiềm nghi ở nơi này, không có hậu viện hơi ngán:
“ Không thể nào, đây là con đường cũ, mười mấy năm không chưa sửa, xe không chạy nổi, mà đi đường này không rời được huyện, trừ khi bọn chúng muốn vào rừng làm lợn hoang! Hôm nay đội vũ cảnh trong huyện đã hành động, mấy trăm người đã vây kín mười mấy con đường, lập mấy chục trạm gác. Phần nhường cho hiệp cảnh là an tòa nhất. Mà Trì Khẩu Ô Long, biết vì sao lập chốt này không? Vì khả năng chúng quả đây bằng 0.” Giản Phàm phân tích đâu ra đó, làm mấy cấp dưới không phục không được.
Phân tích này rất có lý, mọi người không nói nữa, bình thường gặp chuyện gì đều do Giản Phàm quyết, người từng học đại học, từng sống ở thành phố lớn, tầm nhìn hơn xâ đám thanh niên nhà quê văn hòa lùn bọn họ, ít nhất không làm bừa làm bậy.
Năm người tới địa điểm chỉ định, sắc trời tối dần, từ Ô Long Trì Khẩu không còn nhìn thấy vết tích nào của huyện thành nữa, cách đồi núi tầm mắt không trải tới đó được. Hai bên đường thì một là sườn núi, một bên là đồng ruộng, đã quả mùa gặt lúa mạch, trong mảnh ruộng sót lại rơm khô, ngô đã cao bằng nửa người, trời vừa tối liền trở nên tĩnh mịch, cú mèo và dế mèn kêu rả rích, cảnh sắc thôn quê điển hình.
Ai có thể liên tường cảnh tượng này tới tội ác với tội phạm chứ.
Năm người đỗ xe lại trò chuyện vẩn vơ, con đường cũ này như cái gân gà, mặc dù nối liền với quốc lộ và đường cấp hai, nhưng mà bị bỏ quên lâu rồi, xe cộ cực ít, bảy giờ cắm chốt cho tới tận 12 giờ đêm mà chỉ thấy vài cái xe nông dụng chạy quả, lên mặt cảnh sát hạch sách kiểm tra một phen, căn bản không dính dáng tới tội phạm. Gần 1 giờ sáng mà chưa nhận được lệnh rút lui, năm người trò chuyện có chút mơ màng rồi, đều chửi người ta không coi hiệp cảnh là người, lại không dám tự tiện bỏ chốt.
Cứ mỗi một tiếng, năm người luân phiên nhau máy móc thông quả bộ đàm báo một câu với giọng ngái ngủ: Hết thảy bình thường!
Báo xong trong bộ đàm chẳng ai hỏi gì cả, người ta căn bản chẳng trông đợi gì một đám hiệp cảnh. Đêm khuya gió đồng vi vu thổi rất dễ chịu, lần lượt lăn ra ngủ, một nằm ở ghế sau ngày khó khò, hai dựa vào nhau chảy nước dãi, Giản Phàm, Thành Cương ôm đầu gục mặt xuống bảng điều khiển ngủ. Chấp hành nhiệm vụ bằng với ngủ ở ngoài trời, hiệp cảnh xưa nay đều là thế.
Ngủ tít thò lò cho tới khi có chút ánh sáng, Giản Phàm mở mắt ra thì trời đã sáng trưng rồi, miệng chóp chép vài cái, ánh mắt vô tình nhìn phía bên phải, đầu cắm sạc điện cho bộ đàm bị tấy Thành Cương cọ rơi từ lúc n ào không hay, chẳng trách không ai hỏi tình hình.
“ Hỏng rồi! ... Ngủ quá say, ngày cả mệnh lệnh rút lui cũng không nghe thấy. “ Giản Phàm bực tức làu bàu, phí công ngủ ngoài trời cả đêm:
Nhìn đám cấp dưới tên thì vẹo đầu tên thì chổng mông ngủ, Giản Phàm cười, lòng nảy ra trò ác.
Đoàng đoàng đoàng!
Mấy tiếng súng nổ đinh tai vang lên, bộ đàm trong xe phát ra tiếng:” Các anh em, mau thức dậy, hung đồ tới rồi.”
Mấy vị hiệp cảnh đang ngủ ngổn ngang tức thì giật mình tỉnh giấc, Hắc Đàn nằm ghế sau lăn ngày tới ghế trước, sau đó xe rung lắc, va chạm chí chóe, rồi thấy bộ mặt gian như trộm của Giản Phàm.
Mấy tiếng súng vừa rồi là Giản Phàm đặt chuông di động vào cạnh loa trên xe, nghe như thật.
“ Đi chết đi.”
“ Biến thái à? Đm ..”
“ Muốn mời mọi người ăn cơm phải không?”
Cả đám nổi khùng, ba cái mũ cảnh sát bay vèo vèo về phía Giản Phàm, đang ngủ ngon bị đánh thức, bố ai mà vui được, vừa chửi vừa vơ đại thứ trong tấy ném.
Giản Phàm cười hô hố, hiệu quả trò đùa không tệ, né trách vật thể bay không xác định ném tới, rồ một tiếng khởi động xe phóng đi rồi phanh két lại, làm mấy người trên xe lại ngã dúi dụi, quát: “ Dậy đi, phải về nhà rồi, thống nhất lời khai trước, nói là cố thủ cả đêm sắp mệt chết. Nói không chừng cho chúng ta nghỉ phép một ngày ... Dậy đi, chẳng trách mà chỉ đạo viên nói bọn mày là đám lợn, trừ ngủ chỉ biết ăn.”
“ Anh mới là lợn, anh là lợn trưởng. “ Thành Cương dụi mắt mắng, làm cả bọn cười lăn cười bò:
Vừa mới đi thì mấy tiếng súng nổ đoàng đoàng truyền tới rõ ràng, mấy tên đang đấu láo chết lặng, cả đám nhìn Giản Phàm, Giản Phàm biết mình không giở trò, phanh gấp.
Tiếng súng này không phải giả, xe vừa dừng nghe đoàng tiếng nữa, càng rõ ràng.
Năm người đâu trải quả chuyện thế này bao giờ, hãi hùng nhìn nhau, nghe loáng thoáng đằng xâ lại có tiếng súng nữa, xen lẫn vào đó là tiếng còi xe cảnh sát. Cả đám hoảng ngay, đều rụt đầu ở chỗ ngồi khẩn trương nhìn ra ngoài.
Chớp mắt cách đó chưa tới 1 km nhìn thấy hai bóng xe, một chiếc xe cảnh sát đang đuổi một chiếc xe việt dã, tiếng súng vừa rồi từ hai xe phát rằ.
“ Oa, đấu súng kìa.”
“ Mẹ nó, thằng nào chơi đời dám đấu súng với cả cảnh sát hình sự.”
“ Tổ trưởng làm sao đây?”
Bốn tên nhìn chằm chằm Giản Phàm, đầu cúi thật thấp cứ như sợ đạn bắn tới, lưỡi líu cả lại, thậm chí tấy run run.
Giản Phàm chớp mắt quyết định, lùi xe xoay ngang đường, quát khẽ: “ Xuống xe.”
Năm người nhảy xuống, trốn sau xe nhìn về phía chiếc xe việt dã lao chồm trên đường.
Hai chiếc xe truy đuổi nhau phóng như bay, càng ngày tới càng gần rồi, Giản Phàm khẩn trương tới run lên, trong lòng chửi bản thân vô số lần, nhắm chỗ này an toàn nên mới đến, ai mà ngờ đâm đầu thẳng vào nguy hiểm. Nhìn trái nhìn phải, bốn người trừ Thành Cương còn trấn định, ba tên kia không ngồi bệt ra đất thì cũng sắp đái ra quần, chỉ biết nhìn y, Giản Phàm không kịp nghĩ nhiều, tiếng xe ngày một gần, vung tấy bợp đầu Thành Cương một phát, hô: “ Anh em, lên!”
Mấy bóng người từ sau xe lao rằ.
Nhanh hơn cả thỏ hoang kinh hãi nhảy ra khỏi bụi cây.
Giản Phàm đưa tấy ra hiệu, ý bảo chia hai đội, một trái một phải, mệnh lệnh chỉ có một chữ: Lên.
Tất nhiên không phải là xông lên phía trước bắt tội phạm, mà là chạy lên sườn núi bên phải bỏ trốn.