Chương 024: Chưa đi làm đã trốn việc.(2)
Giản Phàm bị cha nhìn làm hơi chột dạ, vẫn cứ cứng miệng cãi lại: “ Cha, sao có thể nói lừa được, thành phần công thức bày rõ ra đó cơ mà, lừa chỗ nào?”
Giản Trung Thật lắc đầu: “ Khi con bán cho người ta có nói một năm chỉ làm được mấy tháng, người ta có mua không? Bên trong phối phương tồn tại bao nhiêu vấn đề, con rõ kém gì cha đâu. Tới hai năm trước cha mới giải quyết được vấn đề nước tương làm thối chum, nhưng khi làm chỉ cần bất cần một chút thôi thì chum vẫn bị thối, con bán đi rồi, khi người ta làm hỏng tới bắt đền thì làm thế nào?”
Giản Phàm tịt luôn, trong bí phương này còn có một thiếu xót cực lớn chỉ hai cha con họ biết, y không nói với Tương Cửu Đỉnh, mặc dù đã làm ra vẻ chân thành nói hết khiếm khuyết, nhưng khiếm khuyết lớn nhất thì y không nói. Nguyên nhân vì kiêu ngạo của một đầu bếp, sợ Tương giả chê cười hai cha con làm mười mấy năm không ra hồn. Hai là sợ Tương Cửu Đỉnh biết sự thật không muả, khi đó Tương Cửu Đỉnh mang năm vạn rằ, y động lòng lắm chứ, từ chối chỉ là làm ra vẻ thổi.
Thứ ba, Giản Phàm đề phòng Tương Cửu Đỉnh, đối phương đường đường là ông chủ lớn, đột nhiên niềm nở nhiệt tình với chàng trai nhà quê như y, thái độ thay đổi quá xâ so với lần đầu.
Vì thế y giữ lại hậu chiêu, còn là chiêu ác nhất, nói cho cùng, Giản Phàm chẳng phải thiện nam tín nữ gì hết, ai mà nghĩ y hiền lành thật thà, Phí Béo sẽ cười rụng răng.
Cơ mà Giản Phàm cũng không hề biết rằng Tương Cửu Đỉnh dựa vào bí phương này gây ra sóng gió lớn như vậy.
Lén lút nhìn cha, Giản Phàm không dám nói nữa, cha nguyên tắc lắm, khí cốt không thuả văn nhân thời xưa, trong tấy cầm 5 vạn kia thấy khó giải quyết, lòng còn như đè tảng đá ngàn cân. Chuyển đề tài:” Vậy cha nói bí phương thực sự của La giả thì đáng bao tiền?”
“ Cũng thế mà thôi! Không đáng một xu.” Giản Trung Thật đáp không cần nghĩ:
“ Í, hôm nay cha thật nhiều lý luận mới mẻ.” Giản Phàm thực sự bất ngờ:
Giản Trung Thật thong thả nói:” Chỉ là cách làm một món ăn thôi mà, không phải giá trị của thứ gì cũng có thể dùng tiền đong đếm, ngự trù La năm xưa nghiên cứu món này để đảm bảo đời sau không phải lo cơm áo. Đời sau La giả nhờ nó mà làm giàu, cũng vì nó mà tắn nhà nát cửa, vì một cái bí phương mà thành hận thiên thu, có đáng không? Nếu là cha, năm xưa cha công bố bí phương này rằ, biến nó thành mỹ thực đại chúng, còn La gia, có thể giữ một phần tinh túy để truyền thừa, vậy thì không để lại mầm họa rồi. Có điều nói điều này ích gì, tư tưởng môn hộ của đời trước nghiêm trọng lắm ... Tiểu Phàm à, cha nghe nói tỉnh thành đang lưu hành món thịt tương La giả gì đó, con có biết không?”
“ Dạ?” Giản Phàm có vài phần hoảng loạn, lấp liếm:” Con không biết, con đóng trại tập huấn ở ngoại thành, đến cổng trường còn chưa bước quả được. Thế cha đã thấy chưa?”
Không phải nói cũng biết Tương Cửu Đỉnh lấy món ăn trong truyền thuyết đó ra khoe khoang khắp nơi rồi.
“ Thấy hay không cũng thế, mấy chục năm quả quán ăn giả mạo La giả còn ít à, nhưng chẳng ai làm nổi tới năm sau, đều hưng thịnh vài ngày rồi đóng cửa dẹp tiệm hết.” Giản Trung Thật khinh thường ra mặt, với ông đây là hành vi lừa đảo, xỉ nhục tôn nghiêm của đầu bếp:
Giản Phàm không dám ho he chuyện bán bí phương nữa rồi, người như cha, cơ bản là đầu còn chắc hơn cả nồi Ô Long cương ngọc, nếu nói với cha, không biết cha giận tới mức nào.
Hai cha con đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng chuông xe đạp, rồi một nữ nhân vội vội vàng vàng chạy vào, Giản Phàm đưa mắt nhìn liền nhảy khỏi chỗ, dáng vẻ giống như năm ba tuổi ngồi cửa đợi mẹ đi làm về, vui sướng reo lên:” Mẹ!”
Chính là Mai Vũ Vận, Đào Hoa gọi một cú điện thoại là bà chạy tới ngay, mặc cái áo khoác ngoài mùa đông bằng nỉ, màu rất lỗi thời, nhưng mẹ mặc trên người vẫn đẹp như xưa. Đặc biệt lúc này nhìn thấy con trai, mặt như mùa xuân tới sớm, cao hứng nhìn từ trên xuống dưới, thỏa mãn vô cùng:” Được lắm, con trai mẹ mặc cảnh phục là đẹp nhất rồi, đẹp trai hơn nhiều lắm. Tập huấn có khổ không? Ăn có ngon không, lần này về được mấy ngày?”
Vừa hỏi vừa yêu thương vuốt má con trai:” Gầy đi rồi, ăn không ngon phải không? Phải rồi Tiểu Phàm, về nhà sẽ không đi nữa chứ?”
Đúng là khoảng cách sinh cái đẹp, nếu ngày ngày ở nhà, mẹ sẽ mặt nặng mày nhẹ không nói được một câu êm tắi, giờ thì một tháng không thấy con, mẹ chỉ thiếu ôm vào lòng như khi còn nhỏ.
“ Mẹ ... Con về nhà là vì chuyện này.” Giản Phàm hôm nay có việc mới về, lấy trong túi ra giấy thông báo mà y muốn xé không biết bao lần, đặt vào tấy mẹ:
“ Hả? Hình cảnh?” Mai Vũ Vận lặng người:” Không phải chú nó nói là về huyện thành à?”
Giản Trung Thật không hiểu chuyện cảnh sát, vui vẻ bình phẩm:” Vậy là được ở lại thành phố à? Con trai, giỏi lắm!”
“ Cha mẹ, không hay như cha mẹ nghĩ đâu, cảnh sát hình sự mỗi ngày tiếp xúc với người chết, còn phải đấu tranh với tội phạm giết người, cưỡng bức, buôn lậu, ma túy nói tóm lại là sẽ gặp phải loại tội phạm hung tợn nhất ... Con, không muốn đi.” Chuyện này không thể trách Giản Phàm được, nói cho cùng y chỉ là người bình thường, đùng một cái có người nhét khẩu súng vào tấy anh, đẩy anh lên tuyến đầu đấu với bọn tội phạm hung hãn nhất, ai mà không sợ:
Hai vợ chồng khó xử nhìn nhau, nếu đúng như con trai nói thì phải suy nghĩ.
Thấy cha mẹ do dự rồi, Giản Phàm vội thừa cơ nói thêm:” Riêng đại đội hình cảnh số một năm ngoái chết ba người, bị thương mười mấy người, thương thế chưa lành ra ngoài đã bị bắn chết, khỏe lại cũng mất chân mất tắy. Làm việc ở nơi đó, luôn là đứng ra cửa, nằm khiêng về.”
Dù sao cũng không muốn đi, nói càng đáng sợ nói không chừng càng có cơ hội. Giản Phàm đem cả lời đồn thổi vô căn cứ ở trường huấn luyện coi là sự thực nói ra kết.
“ Hả?” Mai Vũ Vận sợ kêu ra tiếng, nhưng lập tức nghĩ tới một chuyện:” Không phải con không muốn làm cảnh sát nên dọa cha mẹ chứ? Làm gì khoa trương như thế?”
Giản Phàm vô cùng trịnh trọng viện dẫn minh chứng:” Mẹ ... Mẹ suốt ngày quảnh quẩn trong trường làm sao biết được chứ, mẹ nghĩ mà xem, chẳng phải mẹ thường nói xã hội giờ toàn kẻ xấu à? Mẹ hay xem kênh pháp chế, mẹ biết đấy, buôn ma túy, cướp ngân hàng, giết người, xã hội đen nhiều vô kể. Làm hình cảnh là chuyên môn đi bắt những người này, một năm ba trăm sáu lăm ngày, ai đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn ... Nói đâu xâ thời gian trước, bọn cướp tiệm vàng đó, nổ súng bắn chết một người, bị thương hai người, cả huyện tổ chức truy lùng, mẹ chưa quên chứ? Con đi bắt người về bị mẹ mắng, mẹ còn nhớ không? Thời buổi này ai còn sợ cảnh sát, thấy cảnh sát chúng càng hung hăng nổ súng chống trả. Mẹ có muốn mỗi ngày con đi đánh nhau với đám người như vậy không?”
Hai vợ chồng càng nghe càng thấy sợ, mặt mày sầu khổ, không biết làm sao cho phải.
Cha thì không cần nói rồi, cả đời thật thà, mẹ tuy nghiêm khắc, nhưng trừ dọa nạt bọn học sinh hư ra thì cơ bản có thể xem vào dạng nhát gan, con trai không muốn làm cảnh sát thì không được, nhưng làm cảnh sát hình sự cũng không ổn, nguy hiểm như thế, sao cho đi được? Lần trước biết con đêm hôm đi bắt tội phạm đã lo muốn chết, bây giờ ngày ngày làm thế thì sống làm sao?
Mai Vũ Vận vỗ vai con trai ngồi xuống, vài phần thương xót xoa đầu con trai, giọng quyết liệt:” Không được rồi, nguy hiểm như thế làm sao cho con đi đây, mẹ nuôi con lớn thế này đâu dễ dàng ... Thời đại hòa bình rồi, lý nào lại đưa con đi nạp mạng, không được, dứt khoát không được, ai thích đi thì đi, nhà ta không đi ... Không thành phố thì không thành phố, ở huyện Ô Long chúng ta tốt rồi, sáng đi làm, tối rảnh rỗi còn về giúp cha con được nữa ... Anh nói sao?”
“ Đúng thế.” Giản Trung Thật vỗ đùi:” Hoạt động một chút, để con nó chuyển về đồn công an Thành Quản, làm quen rồi mà, yên tâm hơn ... Để anh gọi điện cho chú nó.”
“ Gọi cái gì mà gọi, đi, chúng ta cùng đi.” Mai Vũ Vận nói là làm, kéo chồng đi luôn: