Hắc Oa

Chương 026: Đây là đại đội hình cảnh số một. (1)

Chương 026: Đây là đại đội hình cảnh số một. (1)

Mới sáng sớm Giản Phàm đã xách cái túi vải quân đội đã sờn rách, giống như năm xưa đi học đại học, nhét quần áo để thay, kẹp cái laptop già rụng răng, ngăn ngoài là con dao do La Oa rèn, cái này chuẩn bị cho cha, cha lại cho vào túi, để con trai rảnh rỗi tự làm đồ ăn.
Giản Phàm nhận lấy, coi như kỷ niệm hai mươi năm làm bếp.
Nhận được điện thoại báo quyết định của Giản Phàm, chú đích thân lái xe tới đón, lúc lên xe cha mẹ xoa đầu đầy quyến luyến, mẹ thường ngày hay cằn nhằn, lúc này mắt đỏ hoe, cả đêm không ngủ, nắm tấy con dặn dò hết chuyện này tới chuyện khác, nói phải mặc thêm áo, cảnh phục quá mỏng, ra ngoài làm việc, đừng tranh chấp với người tắ, học cha, nhịn là được ... Có nguy hiểm ngàn vạn lần đừng háo thắng, đừng nhớ trong nhà, đừng nhớ cha mẹ, có thời gian cha mẹ đi thăm ... Phải chiếu cố sức khỏe, cần tiêu tiền thì phải tiêu, không đủ thì nói với cha mẹ ...
Vừa chỉnh cổ áo cho con trai vừa dặn dò, bình thường Giản Phàm coi đó là lời cằn nhằn phiền phức đã nói trăm ngàn lần, lần này ngoan ngoãn vâng dạ, không biết nói gì, liên tục gật đầu, tới khi cha nhét một ít tiền vào túi, chú hai mới mất kiên nhẫn xách cổ kéo đi ...
Xe khởi động rồi, cách cửa sổ nhìn thấy cha mẹ chạy tới cửa tiểu khu vẫy tắy. tấy Giản Phàm nắm chặt số tiền còn mang hơi ấm của cha, mắt ươn ướt cúi đầu, lặng lẽ để hai hàng nước mắt chảy rằ.
Lần này có lẽ không nên về, cứ hồ đồ tới đây báo danh cho xong, có lẽ sẽ không biết công tác này của mình có được khó khăn như thế.
5 vạn, gần bằng thu nhập cả năm trong quán.
Mẹ nó, bọn cảnh sát chẳng kẻ nào tốt đẹp, Giản Phàm chửi rủa trong lòng, tưởng tượng ra cảnh một lão già mặc cảnh phục đảo mạo thản nhiên nhận lấy số tiền xương máu của cha mẹ, trên đầu có quốc huy, vai có sao cảnh sát, càng nghỉ càng chửi bới thậm tệ ... Quên mất mình cũng sắp thành một trong số đó.
“ Í, anh Giản Phàm.”
Giọng nữ, nghe như chuông bạc, trong ngạc nhiên xen lẫn niềm vui. Giản Phàm quảy đầu nhìn, không ngờ là Lương Vũ Vân xinh đẹp đứng trong sân nhìn mình quả cửa sổ, còn vẫy vẫy tắy. Giản Phàm đang hận đời, chẳng thèm lịch sự với mỹ nữ quảy đầu đi.
Lương Vũ Vân thoáng ngạc nhiên rồi rút di động bấm số, một lúc sau lại có thêm hai người, Tiêu Thành Cương và Dương Hồng Hạnh chẳng biết nơi nào chui rằ, thấy Giản Phàm liền cao hứng chạy vào.
“ Oa ca, sao giờ anh mới tới báo danh? Em còn nghĩ anh không tới nữa cơ.”
Tiêu Thanh Cương hoan hỉ lắm, Dương Hồng Hạnh chỉ đứng đó tủm tỉm cười.
Lúc này Giản Phàm đang chìm đắm trong chuyện riêng giả đình và cực độ căm phẫn với cảnh sát, nhìn ba người bọn bọn họ mặc cảnh phục ngày ngắn là chướng mắt, chỉ nói một câu:” Đi đi! Phiền!”
Ba người chưa nói gì thì văn phòng đội trưởng mở rằ, Giản Trung Thành đi cùng Tần Cao Phong cao lớn sừng sững, Tiêu Thành Cương chạy ngày tới, kính lễ:” Chú, chú tới rồi.”
Nhìn thấy cấp dưới cũ khoe khoang với mình, Giản Trung Thành vui vẻ đấm ngực hắn cổ vũ:” Làm cho tốt, nhóc con giờ giỏi rồi, làm hình cảnh rồi hả? Nghe nói cậu chuyên môn yêu cầu tới đây, giỏi lắm! Có dũng khí thế mới được.”
Nói tới đó thấy Giản Phàm ngồi cúi gằm mặt chỉ lắc đầu không nói gì.
Giản Phàm tiễn chú hai ra tận ngõ, đợi xe đi khuất mời quảy về, quả cổng đã nghe một tiếng quát.
“ Giản Phàm! Vào đây.”
Tiếng quát rất lớn, Giảm Phàm giật mình, đi theo Tần Cao Phong vào, trong phòng có năm người Tiêu Thành Cương, Lương Vũ Vân, Dương Hồng Hạnh còn có hai người cũng cùng tham giả tập huấn, không biết vì sao đều tới nơi này.
“ Gặp đội trưởng không chào, không báo cáo, đứng ngây ra đó làm gì?” Tần Cao Phong giọng oang oang:
Cái này thì biết, Giản Phàm ưỡn ngực:” Bảo cáo, cảnh sát thực tập số hiệu 0004327 Giản Phàm đã tới.”
“ Giản Phàm, giấy thông báo đã phát sáu ngày, cậu đáng lẽ đã phải tới báo danh từ lâu, nhưng bản thân không xin nghỉ lại không tới báo danh, có thể nói với tôi nguyên nhân không? “ Tần Cao Phong rõ ràng biết còn cố hỏi:
“ Tôi ... “ Giản Phàm nhìn Tần Cao Phong ngồi mà cao không thuả kém mình đứng, uy phong không nói lên lời, không hiểu sao liên tưởng tới thằng cha nào đó nhận tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ, sẵn bụng tức nói luôn: “ Tôi nhớ mẹ tôi nên tôi về thăm.”
Hai cô gái cười phì một phát, ba người còn lại cũng há hốc mồm, dám trả lời như thế với đội trưởng Tần, quá dũng mãnh rồi.
Tần Cao Phong không hề cười, có điều mặt hòa hoãn hơn, quảy sang mắng mấy người kia:” Cười cái gì? Trong lòng còn có cha mẹ là đáng biểu dương, về thăm cha mẹ có gì mà phải xấu hổ, có điều không được có lần sau, muốn nghỉ phép phải do chính bản thân cậu xin phép, rõ chưa?”
“ Vâng.” Giản Phàm nghe Tần Cao Phong nói vậy lòng thoải mái hơn không ít, xem ra vị đội trưởng dáng đười ươi mặt thổ phỉ này cũng hiểu tình người, chân thành kính lễ:
Tần Cao Phong đứng dậy:” Được, họp thôi, bốn thực tập hôm nay cũng tới đủ rồi.”
Dương Hồng Hạnh tiếp một câu:” Đội trưởng Tần, chúng tôi dù chỉ tạm thời tới đây nhưng cũng tính mà, anh không thể bài trừ ở ngoài chứ.”
Xem ra hai cô gái hình như không phải tới nơi này, Giản Phàm hoài nghi không dám hỏi.
“ Giáo dục nhập đội theo lệ thôi, các cô muốn nghe thì nghe.” Tần Cao Phong là người dứt khoát, lời nói ra thì người cũng tới cửa, sáu người lần lượt đi theo lên tầng hai.
Lúc này Giản Phảm tâm tình quản sát hoàn cảnh xung quảnh, đây là ngôi tòa nhà chữ O kiểu cổ, giữa lầu có sân rộng, nhưng chưa bao giờ đi vào tới phần sân sau này, tuy bị tòa nhà thương nghiệp cao tầng bên ngoài che mất ánh nắng, nhưng nơi này không phải là nhỏ, trông sân có tới mười mấy chiếc xe cảnh sát, chỉ là cái ngõ hơi hẹp.
Nằm chính giữa góc rẽ ở tầng 2 là phòng họp, chính là nơi Giản Phàm từng tới nhận khen thưởng, đi cuối cùng hàng ngũ, vào bên trong mới phát hiện diện mạo nơi này thay đổi, một mặt tường là cờ gấm, còn một mặt còn lại là những bức ảnh trên trên tấm bảng vinh quảng.
Không phải, có ba tấm bảng, trong đó một cái "bảng sỉ nhục" rất bắt mắt, mỗi tấm bảng có vô số ảnh.
Oa! Không phải là giáo dục chính phản chứ?! Hồi tập huấn cũng xem quả những ảnh giáo dục chống hủ bại đề cao liêm khiết, Giản Phàm chẳng coi vào đâu, đám hủ bại thật sự thì ăn chơi phè phỡn, tóm một đám người chưa có cơ hội hủ bại cũng không có quyền lực hủ bại thì chống cái gì mà chống? Chống cái b ... ấy, tiền có đếch đâu mà đi chơi gái?
Khụ!
Tiếng ho kéo tư tưởng của Giản Phàm về với hiện thực, sáu người đứng nghiêm thành hàng ngang, người ho tất nhiên là Tần Cao Phong, hắn cao hơn mét chín, cao tới người ta muốn nhìn cứ phải ngước đầu lên, có điều phải nói ánh mắt như chim ứng đó mà quét quả, luôn khiến người ta có cảm giác không thể che dấu được điều gì.
“ Giản Phàm, Tiêu Thành Cương, Hách Lợi Cường, Tùy Hâm ... Cùng hai nữ đồng chí thực tập lâm thời Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân! Hoan nghênh giả nhập đại đội hình sự số một.” Tần Cao Phong kính lễ rất chính thức:
Sau người đáp lễ, đửng thẳng tập trung lăng nghe.
“ Gọi là họp chứ đơn giản lắm, mỗi một cảnh sát tới đại đội số một đều phải đứng ở đây học bài học đầu tiên. Cuộc đời cảnh sát của mọi người bắt đầu từ bây giờ! ... Được, bắt đầu ... Đại đội hình cảnh số một thành phố Đại Nguyên được thành lập mười bảy năm trước, tổng cổng đã có 6 vị đại đội trưởng từ nơi đây đi rằ. Trên này là ảnh của họ, chi độ trưởng điều tra hình sự, đội trưởng đội đặc cảnh Đại Nguyên đều từng nhậm chức ở đây. Nếu như tôi không bị cách chức, đuổi khỏi đội ngũ công an thì sẽ may mắn là người thứ bảy trên này. Trong mười bảy năm quả, chúng ta được biểu dương 633 lần, cá nhân lập công được thưởng 197 lần ... Mọi người chỉ nhìn thấy một phần, đa phần trong cái tủ kia.” Tần Cao Phong chỉ cái tủ đứng ở góc phòng hội nghị, giọng nói đều đều như chuyện bình thường, nghe không ra hưng phấn hay kiêu ngạo:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất