Chương 027: Chân ái không ngại ngùng (2)
“ Hừm, ai thèm, anh đợi đó, em phá đám cho mà xem.” Giản Lỵ biết anh trai chê mình lắm chuyện, lại quảy đầu đi:
“ Thế à, anh chuẩn bị một khoản tiền lớn, tặng em gái thân yêu mua cái laptop hay di động gì đó cơ, ai dè lại bị thù hận thế' này, thôi ...” Giản Phàm vờ vịt bỏ đi:
“ Đừng đừng ...” Đánh trúng chỗ yếu rồi, Giản Lỵ ném ba lô hành lý, ôm tấy anh trai, giọng mèo con nũng nịu: “ Thật không anh, em mua cái của Apple được không, em thích lâu lắm rồi, về nhà chỉ nói một lần, vậy mà anh trai thân yêu đã nhớ, hi hi.”
Con bé này thật thực dụng, nó giống ai thế' nhỉ, Giản Phàm bật cười: “ Thế có giận nữa không?”
“ Ai, ai giận thế?” Giản Lỵ hai ngón tấy chỉ vào má làm vẻ đáng yêu, cười như hoa nở:
“ Vậy em có thể tự lựa chọn được không? Không cần anh đi theo đúng không?”
Giản Lỵ rối rít gật đầu, ai mà thích bị chỉ trỏ chứ, tiền trong túi đi mua sắm có phải sướng không.
“ Thế là đúng rồi, chuyện của mình thì mình phải tự làm chủ, ai lại muốn người khác quyết định thay. Thế nhé, cơm trưa tự giải quyết, buổi chiều tự biến mất, tối nay anh gọi em, 10 giờ tối tàu chạy, anh đưa ra tận ga, thế đã được chưa?” Giản Phàm an bài:
Giản Lỵ tất nhiên là đồng ý, có điều lại lắm chuyện tò mò một câu:” Anh này, anh định đưa chị ấy đi đã ...”
“ Anh vừa nói gì nhỉ? “ Giản Phàm không vui trừng mắt lên:
“ Biết rồi, không can thiệp, nhưng mà không cho đủ tiền, nửa chừng em quảy về phá đám. Hơn nữa không thể lau nhà miễn phí, di động của em phải thay rồi.” Giản Lỵ trắng trợn vòi vĩnh:
“ Này, em xẻo anh trai mình mà không thèm khách khí nhỉ?”
“ Em có một anh trai thôi, muốn xẻo người khác cũng không được.”
Giản Lỵ thè lười rằ, ôm hông anh trai cười không thấy mắt đâu nữa, giờ thì bực tức lại truyền sang Giản Phàm, một cái laptop Apple với một cái điện thoại, bay của mình cả vạn chứ ít à, nó định giết mình sao? Nhớ mấy năm trước một cái laptop Lenovo vài nghìn thôi đã là ao ước của nó rồi, giờ đòi hỏi càng lúc càng cao, đồ Apple ấy à, đụng vào là cả vạn.
Sân tiểu khu công đoàn, gió xuân lành lạnh, bóng người thưa thớt.
Dương Hồng Hạnh tản bộ ở dưới lầu một lúc rồi, thi thoảng nhìn về cổng tiểu khu, hai người họ mỗi lần gặp mặt đều vội vàng, chia tấy cũng vội vàng, gặp rồi cũng có cảm giác lúng túng, mà không gặp thì lại nhớ. Ngày hôm đó vì Lương Vũ Vân xen vào mà khơi lên chút gợn sóng trong lòng, nhưng tin nhắn gửi đi 3 ngày sau mới có phản ứng, mà cũng chỉ là một câu hỏi thăm thôi.
Tình cảm hai người như cốc nước ấm, không nóng cũng chẳng nguội, cứ thế này duy trì được bao lâu? Dương Hồng Hạnh không khỏi vừa kỳ vọng vừa lo lắng vài tháng nữa tốt nghiệp về Đại Nguyên, anh ấy có đợi được mình tới lúc đó không?
Nữ nhân vốn là hợp thể của mâu thuẫn, mà Dương Hồng Hạnh bị tình thân, tình ái cùng ân tình quấn lấy trong lòng, càng thêm mâu thuẫn hơn nhiều lần. Đối với nam nhân chiếm cứ trái tim mình thời gian dài, không ít lần muốn suy nghĩ một cách lý trí, nhưng kết quả luôn là do dự.
Vì trước kia anh ấy quá phong lưu lạm tình? Hay vì hai người chưa bao giờ có va chạm cảm xúc mãnh liệt? Hay vì hai người lo lắng không khí thân tình ràng buộc, không muốn phá vỡ sự mỹ hảo ... Rốt cuộc vì sao? Dương Hồng Hạnh chẳng những không đoán ra được suy nghĩ của Giản Phàm, thậm chí đôi khi không chắc về bản thân.
Chỉ có một thứ thật, mình quản tâm tới anh ấy, cả người nhà của anh ấy.
Đúng rồi, còn một khả năng, từ viện nghiên cứu sinh Dương Hồng Hạnh nhìn thấy một hiện thực, lựa chọn cuối cùng của những nữ nhân lý trí đều không tốt như lý tưởng, nguyên nhân vì suy tính quá kỹ càng kín kẽ, bỏ lỡ một nửa có thể gửi gắm cả đời.
Nghĩ tới đó Dương Hồng Hạnh cười tự trào, hâm mộ cuộc sống vừa yêu vừa bái bai của Lương Vũ Vân, chẳng bao giờ phải bi lụy vì tình cảm. Vừa suy nghĩ vừa nhìn về phía tiểu khu, 14 giờ chiều, đã tới giờ hẹn rồi mà sao anh ấy chưa tới, đột nhiên một cái Nissan Thiên Lại trắng cao cấp láng bóng đỗ bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt mang vết xẹo của người lái xe là đặc trưng quá rõ ràng.
Cửa bên mở rằ, Dương Hồng Hạnh vào xe, nhìn thấy chỉ có hai người, câu đầu tiên thốt lên: “ Anh mua xe à?:
“ Em đánh giá anh quá cao rồi, anh mua sao nổi xe này, thuê đấy.” Giải Phàm cười xoay vô lăng:
Câu thứ hai của Dương Hồng Hạnh là: “ Lỵ Lỵ đâu?”
“ Đi dạo phố rồi.”
“ Hả, sao nó không gọi em?”
“ Không phải em thích thế giới của hai người à, cái gì mà hai người triền miên ấy? Còn cô đơn tịch mịch, gì nữa nhỉ?” Giản Phàm dù thừa biết không phải do Dương Hồng Hạnh gửi tin nhắn mùi mẫn ướt át kia, nhưng đã sai cho sai luôn:
Dương Hồng Hạnh ôm mặt cười xấu hổ, quên mất cái này rồi, ngồi ngày ngắn giải thích: “ Không phải em viết, là Vũ Vân trêu anh, em không tin anh gian như vậy mà không đoán rằ.”
“ Nói dối, di động của em, lại do người khác viết à?” Giản Phàm cố tình tỏ ra hồ đồ:
“ Không tin thì thôi.”
“ Có quản trọng không, bất kể là ai gửi tin nhắn đó, anh cũng thấy gửi đúng lắm, trúng vào tâm lý anh, bằng vào trình độ Vũ Vân, đoán chừng không thể viết ra những lời triền miên như thế, hay là anh hỏi Vũ Vân nhé?” Giản Phàm vờ vịt:
“ Anh dám à?” Dương Hồng Hạnh xấu hổ quát một tiếng:
“ Đúng rồi, không thể cứ có chuyện mang người khác làm lá chắn, chuyện giữa hai chúng tắ, người khác can thiệp vào làm gì, đúng không? Anh sợ nha đầu điên Lỵ Lỵ làm hỏng việc, nên đuổi nó đi rồi, hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi.” Giản Phàm dạy em gái xong tới lượt dạy bạn gái:
Dương Hồng Hạnh nghẹn lời, có hỏi Lương Vũ Vân thì đồ Phỉ Nữ đó cũng chối sạch bách, hay rồi, thành mình là người không chịu được nhớ nhung nên chủ động thổ lộ, cho người ta cơ hội miễn phí.
Không đúng, Dương Hồng Hạnh len lén liếc nhìn Giản Phàm, á, đang nhếch môi cười đắc ý, giả vờ, chắc chắn biết mà giả vờ, cô định bóc trần, không ngờ Giản Phàm như có tài tiên tri mở miệng: “ Đừng giải thích, anh không thích nhất là em quá thông minh lý trí, cái gì cũng muốn truy ngọn nguồn ... Hay em dùng nguyên lý kinh tế học để dự đoán tương lai chúng ta ra sao?”
Dương Hồng Hạnh không tiếp lời, mấy câu này mức độ nào đó khớp suy nghĩ của cô, chỉ là không chịu nhận: “ Hứ, anh cũng đừng tự cho mình thông minh, em đang định hỏi là anh lái xe đi đâu thôi.”
“ Tới một nơi lãng mạn, thời gian có hạn, em bận đi học, anh bận kiếm tiền, bây giờ một lần yêu đương tốn chi phí quá cao, anh thấy mình không gánh nổi, anh muốn giải quyết sớm, em thấy sao?” Giản Phàm lý luận quái dị nói:
Dương Hồng Hạnh vốn định giữ thái độ dè dặt, nhưng mà nghe y nói tới chi phí yêu đương lại không nhịn được cười, hình như, đây chính là chàng trai xấu xâ mà mình yêu ngày từ đầu, có chút hồi hộp trông đợi xem y bày trò gì ... Vì thế cô không nói nữa, để cho xem đi quả đại học thành phố, ra ngoại ô, mới đi được nửa đường Dương Hồng Hạnh liền tỉnh ngộ, anh ấy muốn tới cơ sở huấn luyện, nơi hai người lần đầu quen nhau.
Trái tim chưa gì đã đập rộn rã.