Chương 029: Ngày đầu như thế đó.
“ Đội trưởng, có thất vọng không?” Sử Tĩnh Viện ôm tài liệu trước ngực, mái tóc búi gọn sau đầu, lúc nào cũng một dáng vẻ nghiêm túc nhưng không xâ cách đó, trong đội không ai không tôn trọng cô, cùng Tần Cao Phong đi song song với nhau cùng xuống lầu:
“ Vì sao?”
“ Đám tiểu hoàng đế thế hệ 8x của Trung Quốc đại bộ phận nhát gan, nhu nhược, đây là bệnh chung rồi.”
Tần Cao Phong quảy sang nhìn Sử Tĩnh Viện:” Này, cô cũng cuối thế hệ 7x đâu lớn hơn thế hệ 8x là bao.”
“ Nhưng tôi đủ chuyên nghiệp, huống hồ công tác hậu cần không cần nhiều can đảm, tỉ mỉ là được. Đội trưởng, tôi không hiểu, người mà mấy đại đội nhìn thành tích huẩn luyện đã không muốn nhận, chúng ta cũng không muốn cơ mà, vòng vèo thế nào mà lại tới đúng đội chúng tắ.”
“ Tôi cũng không nói rõ được, nhưng tôi thấy chàng trai này hết sức đặc biệt, chuyện bình thường thì làm không ra gì, nhưng chuyện mà cô nghĩ cậu ấy không thể làm được thì cậu ấy lại làm được. Vốn tôi rất thất vọng rồi, nhưng chi đội trưởng cho tôi xem đoạn băng ghi hình, sự kiện ở khách sạn Cửu Đỉnh ấy, cô biết chứ, bốn người Thành Cương bị đánh ngã rồi, một mình cậu ấy không ngờ hạ được một tên vệ sĩ, rồi xúi bẩy thế nào để đám đầu bếp đi đánh số còn lại, bản thân đứng ngoài xem, chẳng có lấy một vết xước.” Tần Cao Phong nói rồi tự bật cười:” Tôi thấy trên người cậu ấy có sở trường chưa được phát hiện.”
“ Thế sao?” Sử Tĩnh Viện thấy Tần Cao Phong nói có lý, kỳ thực cô cũng thấy Giản Phàm rất đặc biệt, nhưng dùng được hay không lại là chuyện khác, bây giờ chỉ thấy thương hại y, một tiểu đầu bếp vậy mà hồ đồ thế nào mà bị nhét vào đội hình cảnh, có hơi tàn nhẫn:
Đúng lúc này có tiếng hét thất thanh, Sử Tĩnh Viện cả kinh dừng bước.
“ Kệ đi, Lão Trần giở trò dọa cậu ta đấy.” Tần Cao Phong vẫn bước đi, ngửa đầu cười sang sảng:” Có gì đặc biệt đâu, cảnh sát lần đầu vào đội hình cảnh bị dọa sợ vỡ mật nhiều lắm, đây là truyền thống rồi. Tĩnh Viện, may mà cô là nữ đấy, ha ha ha ...”
Người hét vừa rồi đúng là Giản Phàm.
Vừa mới vào phòng vũ khí, Giản Phàm đã nhìn thấy một chuyện vô cùng quỉ dị, một nam tử trung niên hói nửa đầu, trước mặt là đống linh kiện súng, hai tấy lông lá quả lại như cánh bướm, tiếng rắc rắc liên hồi, chẳng mấy chốc mà lắp thành một khẩu súng, còn đang thán phục thì người đó giơ súng lên chỉ vào mình "đoàng!" Một phát, thế là miệng bất giác hét lên.
Tiếp đó trong phòng chỉ nghe thấy tiếng người kia cười khằng khặc, cười không ra hơi, thấy Giản Phàm ngồi bệt dưới đất, lão già lại lấy tấy giả hình súng chỉ vào y "đoàng đoàng đoàng", sau đó lại cười lăn cười bò.
Mẹ nó, lại bị lừa rồi, cái chỗ này rặt một lũ biến thái.
“ Đứng lên đi, khẩu K54 có tốc độ 420 m/s, cậu không né nổi đâu, ôm đầu càng vô ích, ha ha ha ...” Lão hói vừa cười vừa cằn nhằn:” Cái gì mà cơ sở huấn luyện, toàn huấn luyện ra loại thứ phẩm, chất lượng càng ngày càng đi xuống.”
“ Này ...” Giản Phàm nóng máu, nhìn người này như lưu manh chẳng sợ nữa:” Chú, đừng có dọa người ta như thế, dọa chết người cũng phải chịu trách nhiệm hình sự đấy, lại còn chĩa súng vào tôi, cướp cò thì sao?”
“ Ồ, cũng nóng tính quá nhỉ.” Lão hói rắc một cái, tháo băng đạn ra cười:” Rỗng, đây là kiến thức thông thường của kho vũ khí, súng và đạn phải tách rời. Tự giới thiệu chút, tôi tên Trần Thập Toàn, quản lý kho súng. Ba gian phía sau này, ngày cả quản lý vật chứng đều do tôi quyết, cậu là Giản Phàm hả?”
“ Vâng, cảnh sát số hiệu 0004327, Giản Phàm, tới báo cáo.” Giản Phàm nói xong sợ lão biến thái này nảy ý đồ xấu an bài chuyện linh tinh cho mình, lại bổ xung:” Đội trưởng an bài tôi tới lau súng.”
“ Ừ, biết rồi, lại đây ... Cậu tới chỗ tôi thì nhẹ nhàng rồi, nhìn kỹ, trước mắt cậu là khẩu súng K54 kinh điển, ở khoảng cách 25 mét có thể bắn xuyên quả tấm sắt dày 3 cm, vận tốc ra khỏi nòng là 420 m/s. Đây là búa đập, đây là cò, khẩu K54 không có khóa an toàn ! Nó khóa bằng cách chặn búa đập. ngón tấy cái giữ búa , ngón trỏ bóp cò , ngón cái từ từ hạ búa về tư thế nghỉ ... Vì thế tuổi thọ không cao, chừng ba nghìn phát, nên tránh bắn bừa ... Xem này.”
Trần Thập Toàn miệng nói, tấy không ngừng, ngón tấy thô mà linh hoạt, hơn nữa căn bản không nhìn, chỉ nghe thấy những tiếng lách cách, thoáng cái súng thành linh kiện, linh kiện thành súng, đập rầm trước mặt Giản Phàm:” Làm một lần đi, tôi không có kiên nhẫn dạy lần hai đâu, không tháo ra được thì tự tát mình một cái.”
“ Có cái gì ghê gớm chứ?” Giản Phàm bị khích tướng, thoáng cái đã tháo thành đống linh kiện, tốc độ không kém, nhưng khi lắp lại thì phiền rồi, tấy chân lóng ngóng vừa làm vừa nghĩ, mãi mới xong:
Trần Thập Toàn tán dương, xem giờ nói:” Không tệ, riêng tháo lắp đã dùng bảy phút bốn chín giây, lập kỷ lục mới rồi đấy. Giờ đi ăn cơm, cậu có thể xuất sư rồi, chiều học quy định quản lý.”
“ Chú Trần, đơn giản thế thôi à?” Giản Phàm ngạc nhiên, hình như chưa làm gì mà đã xuất sư:
“ Đơn giản sao?” Trần Thập Toàn cầm súng đứng lên, mở một cánh cửa sắt, kéo một trong ba cái tủ bảo hiểm, trong tủ có bảy tầng, toàn là súng:
Giản Phàm trố mắt.
Trần Thập Toàn nói một câu càng khiến mắt y lồi rằ:” Quên nói với cậu, cậu không chỉ lau một khẩu, mà lau hết súng trong ba cái tủ này, kho của đại đội ta an toàn nhất, nên súng của hai đồn công an ở đường Ngũ Nhất đều bảo quản ở đây. Sau này làm việc tôi đưa cậu vào phòng trong, với tốc độ của cậu, từ sáng tới tối không ăn không ngủ có thể lau hết. Ha ha ha ...”
Giản Phàm lảo đảo, mơ hồ có cảm giác mắc bẫy, con bà nó, đây đâu phải công tác cách mạng, mà là công tác mất mạng.
Luôn mồm chửi thầm đám biến thái, theo Trần Thập Toàn tới nhà ăn nhỏ ở sân sau, một gian phòng có mười mấy cái bàn, lưa thưa có vài cảnh sát, người làm việc văn phòng thì về nhà ăn cơm rồi, người làm việc bên ngoài thì giờ giấc vô chừng, cũng có người độc thân ở lại ăn cơm, cách không xâ là phòng tạm giam, phòng thẩm vấn, xem ra cơm nước của phạm nhân cũng lấy ở đây.
Vì là ngày đầu, Trần Thập Toàn gọi hai món ăn, ai ngờ Giản Phàm thử một miếng, miếng đầu bị sạn trong cơm, nhịn, chắc là trùng hợp, ăn thêm miếng nữa, phun phì rằ, chửi:” Cơm cứng tới đem ném chó, rằu xào như rằu cho lợn, đây mà thịt à, nhai như nhai giê rách, coi người ta là lợn đấy à? Quá đáng! Ai làm cơm lôi ra bắn đi.”
Không thể chịu được, cái gì cũng có thể nhịn, chứ cái mồm hai mấy năm trời mồm cực kén, chỉ có thứ không nhịn được là cơm cho người không khác gì cho lợn, tức giận dồn nén cả ngày bùng phát, vỗ bàn chửi bới om xòm.
Trần Thập Toàn vị cấp trên đầu còn sáng hơn mắt như thấy chuyện gì khiếp hãi lắm, năm sáu cảnh sát ngồi quảnh đó cũng há mồm quên nhai ... Trong bếp có ông giá tuổi hơn năm mươi cầm muôi chạy ra quát:” Ai, ai chửi, đứa nào vừa chê bai đấy, chán sống vậy hả?”
Vị này cũng mặc cảnh phục, bên ngoài buộc cái tạp dễ bẩn thỉu, tóc hoa râm, râu lởm chởm, răng to tướng, dáng vẻ hung tợn, loại này làm ra cơm cho người ăn được mới là lạ, nhưng Giản Phàm nhanh chóng đánh giá mình không đánh lại nổi, ném đũa chạy ngay.
“ Thằng kia đứng lại, chạy đâu hả, dám chửi mà không dám chịu à?” Ông già không chịu buông tha:
Giản Phàm không dại, chạy một lèo mất tích luôn.
Vị đầu bếp kia đuổi không kịp, hầm hầm đi tìm Tần Cao Phong cáo trạng, Trần Cao Phong đau đầu, vị này là người cũ của đội, ở đây từ thời thành lập, vốn nghỉ rồi, vì nhân thủ không đủ, thuê lại làm đầu bếp. Lương chẳng được là bao, chỉ là không nỡ rời khỏi nơi mình làm việc cả đời, ở lại đây gần như phục vụ nghĩa vụ, tư cách lão thành hơn chỉ đội trưởng. Trong đội ai cũng gọi một câu bác Giang, ai ngờ ngày đầu tiên bị Giản Phàm làm giận không chỗ phát tác, tìm hắn.
Vì thế mới ngày đầu Giản Phàm đã bị gọi lên văn phòng đội trưởng nói chuyện.
Công tác bắt đầu như thế đấy, không kinh khủng như Giản Phàm nghĩ, nhưng cũng không đơn giản như Tần Cao Phong nói, không biết lần này hoàn cảnh có thay đổi Giản Phàm của chúng ta hay không ...?