Chương 031: Muốn phá kén hóa bướm. (1)
“ Hoa Dương, phòng 603 nhà 67 Đh Sơn bắc, một hộp cơm thịt ngâm, mau.”
“ Tấn Quân, phòng 45 nhà 43 Đh kỹ thuật, hai hộp cơm sườn, một hộp cơm thịt kho, giao nhanh, đi nhanh về nhanh.”
“ Phương Phương, KTX nữ Đh Sư phạm, em đi đi, sáu xuất cơm trứng ... Oa, đám con gái lười biếng này ngủ nướng tập thể.”
“ Tiểu Bằng, 12 phút phải đưa hàng đi đấy, ở đó đợi đừng đi đâu nhé ... a lô, vâng ạ, đây là
Thực Thượng Khoái xân ...
Giọng trong trẻo của Từ Thanh Thanh mỗi lần hô lên đều có người đáp lại xách hộp cơm, đi lên xe đạp phóng đi. Kinh doanh thứ cơm hộp này, làm ăn mà không tốt thì vắng như chùa bà đanh, tốt một cái là ứng phó không xuể, ít nhất giờ ứng phó không xuể, trong quán chỉ còn cô và Hoàng Thiên Dã đón khách, 6 phục vụ lâm thời mỗi khi tới giờ cơm là chạy quả chạy lại giữa các trường học, vốn nhàn chết, giờ thì bận chết.
Chớp mắt lại có điện thoại, đặt 4 hộp cơm sườn, Hoàng Thiên Dã bận tối mắt, bực bội chửi bới: “ Đưa cái rắm, hết rồi ... Đợi 10 phút, Oa cả sao giờ vẫn còn chưa tới?”
Từ Thanh Thanh rối rít giải thích vài câu, vỗ về khách hàng đặt cơm, đặt điện thoại xuống đi giúp đỡ. 8 cái bàn trong quán có tới hơn 20 vị khách, còn bày 3 cái bàn ngoài cửa nữa, trang trí xong cơ bản không thấy bếp đâu, toàn bộ quán liền thành một gian, lúc mới mở thì Hoàng lão còn sợ bàn trống, giờ chê chỗ nhỏ.
Hai ngày đầu tiên bọn họ bắc nồi thịt lớn ở cửa quán, chẳng cần bắc loa ra rả quảng cáo, dùng hương thơm ngào ngạt dụ được không ít khách quả đường, từ bán thịt giới thiệu sang cơm hộp, ăn quen cơm hộp rồi thế là cái quán nhỏ không đủ chứa khách hàng tới như thủy triều nữa.
Còn quảng cáo bên ngoài thì nhờ Từ Thanh Thanh có đám bạn cùng phòng, điều động chị em trong KTX giúp đưa tờ rơi, cô gái này sống được lòng người nên đám chị em cũng vui vẻ giúp Từ Thanh Thanh sáng nghiệp. Mỗi cô gái lại gọi một bạn trai, 10 vạn tờ quảng cáo đưa cơm trong vòng một tuần tới tận phòng khắp KTX, còn chi phí rẻ lắm, mời đám chị em bữa cơm trong quán mà thôi.
Hiện giờ lười là một loại phương thức sống thời thượng, thi thoảng nếm thử một chút cũng thấy đáng giá lắm, một hai lần giao cơm lại thành mảng kiếm nhất của quán.
Hiệu quả quảng cáo tuy không rõ ràng, nhưng hiệu quả truyền miệng lại cực kỳ cao, chưa tới một tháng, cái quán ăn nhỏ không có gì bắt mắt đã nổi tiếng khắp KTX các trường đại học.
Đồ ăn, lại còn có thể mua kém vài chai bia lạnh và ít món phụ.
Đi quả đi lại, Hoàng lão tắm mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lúc thì nhận điện thoại ghi chép, lúc chạy thu tiền, Từ Thanh Thanh cũng mang cơm lại đón khách, đã thế một vị ăn hứng khởi còn gọi: “ Ông chủ, thêm một suất thịt ngâm nữa, mẹ nó, thứ này ngon thật.”
“ Hết rồi. “ Hoàng lão tắm đang nhận điện thoại đặt cơm gắt gỏng đáp:
Khách không hài lòng trợn mắt lên: “ Cái gì, sợ không trả tiền à?”
Phàm là mở quán ăn thế nào cũng gặp đủ loại người, Hoàng lão tắm cũng chẳng vừa, định cầm muôi lên chửi nhau, Từ Thanh Thanh lườm cho một cái, đánh nuốt giận, tiếp đó nghe thấy cô tươi cười giải thích một phen, vị khách kia không chấp một cô gái mới yên.
Lát sau Từ Thanh Thanh quảy sang mắng, đợi khi nào không còn khách sẽ xử lý, bận tới không có thời gian để giáo dục bạn trai nữa, vừa nói một câu đã có khách gọi bia, Từ Thanh Thanh thoắt cái tươi cười như hoa xuân, mang bia tới, vừa đặt xuống thấy chiếc xe hàng cỡ nhỏ đỗ ngoài quán, gọi: “ Thiên Dã, Oa cả tới rồi, mau giúp lấy cơm.”
“ Ừ.” Hoàng Thiên Dã không chậm trễ, chạy ra ngay:
Thời tiết gió xuân lành lạnh mà Giản Phàm mặc áo cộc tắy, vai kê miếng vài dày, bê cái thùng inox lớn vào quán, mặc quần áo thì không thấy y cường tráng, nhưng lộ cánh tấy rằ, riêng cơ bắp từng khúc rõ nét bóng tới phản quảng, lực xung kích cực mạnh.
Hoàng Thiên Dã trố mắt, đợi Giản Phàm bê ba thùng thịt ngâm, thịt kho, rằu xào vào quán mới biểu đạt tôn sùng: “ Chà chà, Oa ca, không phát hiện ra mày cũng thuộc loại súc sinh, trước kia trong KTX mày trắng nhất.”
“ Nếu mày thức khuya dậy sớm hai năm, mỗi ngày làm việc mười mấy tiếng thi cũng vậy thôi.” Giản Phàm cười, đây là dấu ấn cuộc đời cảnh sát và Quế Viên để lại, không xóa bỏ được, ra ngoài lấy áo khoác ở ghế phụ lái mặc lên, nhìn cái quán nhỏ nườm nướp khách, lòng thoan khoái. Thứ bảy, chủ nhật tiêu thụ còn tiêu thụ nhiều gấp mấy bình thường, bận không xuể.
Khách ăn xong chùi mép hô tình tiền, phủi đít bỏ đi, rồi tiếp tục có khách tới, không lâu sau người đưa cơm trở về, tiếp đơn hàng mới, lại nhảy lên xe phóng đi. Trong quán nhỏ thơm mùi thức ăn, mấy món ăn đơn giản biến thành túi tiền căng phồng bên, Giản Phàm thấy Từ Thanh Thanh bận bịu cũng giúp, một xuất cơm rằu 6 đồng, một xuất cơm thịt thì 8 tới 10 đồng, toàn bộ dùng hộp cơm bằng inox.
Anh cảnh sát nhỏ của chúng ta bỏ việc làm đầu bếp, rồi từ đầu bếp chuyển thành làm ông chủ, tự mở quán làm ăn, cuối cùng cũng khai trương rồi.
Kỳ thực chỉ là bán thức ăn thôi, đơn giản lắm, quán trang trí đơn giản mà sáng sủa sạch sẽ, trang phục chỉnh tế, quản trọng nhất là cơm ngon giá rẻ, đối với sinh viên trước khi vào quán còn phải sờ ví tiền mà nói, nơi này là lựa chọn hàng đầu.
Trong mắt Giản Phàm, Từ Thanh Thanh rất xuất sắc, đón khách tiếp khách, tính tiền lấy bia, đều là cô gái này làm, từ đầu tới cuối giữ được nụ cười nhẹ nhàng, không cáu gắt nóng nảy, hiếm có, lại còn an bài người giao hàng đâu vào đó, Giản Phàm thực sự thích tinh thần của cô gái này, có thể so với Đậu Đậu ở Quế Viên.
Ngược lại là tên bạn trai tệ hại, lão tắm vừa chia thức ăn vào hộp cơm vừa cằn nhằn: “ Mẹ nó, thứ 7 mà còn bận hơn thường ngày.”
Giản Phàm vừa thái thịt cho một vị khách vừa nói: “ Đừng kêu ca, nhớ lại đám anh em chúng ta năm xưa là hiểu.”
“ Là sao?” Hoàng lão tám không hiểu:
“ Toàn những thằng tham ăn lười làm chứ sao, tối thứ 6 chơi tưng bừng, sáng thứ 7 lười ngủ nướng, có đứa nào chịu mò xuống nhà ăn không, sau đó chẳng phải rút thăm đứa nào xui xẻo thì phải đi mua cho cả bọn à?” Giản Phàm hồi tưởng:
“ Ha ha ha đúng thế thật, đám đàn em lười biếng của chúng ta giờ thành khách hàng trung thành rồi, cơm ở nhà ăn chả rẻ hơn chỗ chúng tắ, mà mùi vị thôi khỏi bình .”
Hoàng lão tắm hưng phấn lắm, mấy ngày đầu mở quán, mỗi ngày bán 100 - 200 xuất cơm, nếu không nhờ nồi thịt bắc trước cửa chống đỡ thì không đủ vốn, cứ lo ngày ngáy. Giờ tính sơ sơ quán có 8 người, bếp có 2 người, mỗi ngày bán trên 600 xuất cơm mới đủ vốn, có điều nhìn thị trường ngày càng mở rộng, lượng tiêu thụ tăng lên từng ngày là không cần bàn cãi.
Bước đầu tiên của bọn họ như vậy là đúng rồi, Giản Phàm dù có tính toán kỹ càng tự tin không thể thất bại nhưng tính toán vẫn chỉ là tính toán, giờ mới thực sự thở phào. Chọn đây là nơi khởi điểm, giống ý tưởng ban đầu của Hoàng lão tắm khi mở quán, là môi trường họ quen thuộc nhất, nhất là Hoàng lão tắm từ thời đi học đã xách túi đi từng phòng bán đồ kiếm tiền tiêu vặt, am hiểu nhu cầu và phản ứng thị trường, mỗi lần kỳ thi, ngày cả bài vở của lão đại còn bị hắn mang ra tiêu thụ được, thiên tài tiếp thị thế này, bán hộp cơm là chuyện vặt.