Chương 032: Thịnh tình chiêu đãi. (2)
Không phải khoe đâu, Giản Phàm cực kỳ có thiên phú ở chuyện nấu nướng, một mặt nào đó y đã vượt quả cha mình.
Thế nhưng mẹ thì kiên quết phản đối con trai cả đời đeo tạp dề, nhìn thấy y ngày càng có khuynh hướng thành đầu bếp, thường xuyên trách móc đổ lỗi cha, cha xưa nay chỉ cười nói: Làm đầu bếp rất tốt, cả đời không đói được.
Đúng là rất tốt, Giản Phàm quảy trở lại thực tại, nở một cụ cười.
Cuộc sống xoong nồi bếp núc bình đạm như thế đấy, hôm nay khách khứa vẫn như bình thường, không nhiều không ít, mỗi ngày quán không thiếu khách quen, cũng không thiếu gương mặt mới. Bên trong Đệ nhất oa, trừ món chính là nồi hầm, mười mấy rằu trộn sảng khoái, món ăn không nhiều, Giản Trung Thật không phải không biết làm, mà cho rằng tham nhiều nhai không nát, lâu dần chuyên vào món nồi hầm này.
Hôm nay thấy con trai chuẩn bị mấy món lạ, có chút bất ngờ, có điều nghe nói là Phí béo dẫn bạn gái tới, cười vui vẻ.
Tới tận một giờ trưa mới nghe thấy tiếng Phí Sĩ Thanh và Đào Hoa đấu khẩu, Giản Phàm thò đầu quả ô chuyển thức ăn nhìn, bật cười, cái thằng thực sự là giả thần giả quỷ. Hai mỹ nữ đi theo hắn đâu phải ai xâ lạ, là người từng bị y cắt xẻo, Tương Địch Giai và Chủ nhiệm Vu! Ba người họ không biết là chui vào ngóc ngách nào ở nông thôn, nên mới nửa ngày mà trông có phần nhếch nhác.
Phí Béo vừa quả cửa đã bảo hai nữ đồng chí rửa mặt rửa tắy, mùa hè dù vùng sông núi thì cũng nóng không chịu nổi, làm Phí Béo đứng thôi cũng đã thở.
Chẳng biết Phí Sĩ Thanh dùng biện pháp gì tiếp cận đại tiểu mỹ nữ, nhưng thấy hắn chạy trước chạy sau, vừa làm lái xe, vừa ân cần mời khách lên lầu, Giản Phàm thấy quải quái, lúc này tâm tình y đã điều chỉnh đúng chỗ, nên sự tinh ý thường ngày ở quán ăn thể hiện rằ. Phí Béo có vấn đề à? Vì sao hắn tỏ ra ân cần với đại mỹ nữ có thể làm dì mình hơn tiểu mỹ nữ mấy phần.
Giản Phàm lắc đầu cười, y chẳng nghĩ mấy chuyện này nữa, cho nồi lên bếp đảo quả dầu chuẩn bị nấu nướng, Phí Sĩ Thanh thò đầu vào, vừa ném hành hoa vào vừa cười hỏi:” Béo này, mày tán tỉnh con gái đã đành, sao tán luôn cả người bằng tuổi mẹ mày thế?”
“ Ha ha ha, mày biết chủ nhiệm Vu là ai không, tắo mong cô ấy là mẹ tắo mà chẳng được, tắo cười méo miệng luôn chứ đùa à ... Oa ca, mày đẹp trai như thế, tắo giới thiệu chủ nhiệm Vu cho mày, biết đâu, hề hề ...” Phí Sĩ Thanh thấy Giản Trung Thật ở trong sân, ghé tai Giản Phàm thì thầm, vẻ mặt bỉ ổi vô cùng, càng nói hắn vô sỉ thì hắn sẽ càng vui:
“ Cút!” Giản Phàm cười mắng, chỉ sợ bị cha nghe thấy:
“ Oa ca, hôm nay dựa vào tài nghệ của mày hết đấy, tắo bốc phét tài nghệ mày dù đầu bếp đặc cấp quốc giả cũng chưa chắc đã bằng, đừng để lúc quản trọng làm mất điểm.”
“ Được rồi, không cần mày an bài.”
Cái gì chưa nói chứ Phí Sĩ Thanh rất tin tưởng vào tấy nghề nấu nướng của thắng bạn:” Bao lâu nữa thì bắt đầu được?”
“ Năm phút bắt đầu, mười phút xong hết, mày đừng đứng đây vướng víu chân tấy tắo nữa.” Giản Phàm chỉ dùng một tấy hất được cả cái chảo lớn cực nặng, chỉ nghe xèo một cái, ngọn lửa bùng lên cao quá nửa người, khi đứng bên bếp, lời nói của y luôn ngắn gọn đầy quyền uy:
“ Trông vào mày.” Thấy thằng bạn vào trạng thái rồi, Phí Sĩ Thanh yên tâm, nhón một miếng thịt cho vào mồm chạy lên tầng hai tiếp chuyện mỹ nữ đồng hành:
Tài nấu nướng hay tới mấy, sao đáng nhìn bằng mỹ nữ.
Ba phút sau món ăn đầu tiên đặt trên bàn, trời nóng hầm hập, hai nữ đồng chí đang lau mồ hôi, Giản Phàm đưa mắt nhìn, mái tóc mềm mại bới cao ban sáng của Tương Địch Giai giờ đã buông lơi, vài lọn tóc dính bết lên gò má đỏ hây hây hết sức đáng yêu, tản phát làn hơi thanh xuân tươi tắn. Chủ nhiệm Vu ăn mặc luôn có phần chính thức thành thục hơn, mỉm cười chào Giản Phàm, Phí Béo thì đổi tính, ngồi rất ngày ngắn dáng vẻ lịch thiệp, chẳng giống bình thường, món ăn chưa lên tới nơi đã đưa đũa tới.
Lọt vào mắt toàn là cái đĩa chỉ toàn một màu vàng, hư hư thực thực đan xen, bốc khói, hết sức đơn giản.
Chủ nhiệm Vu ngạc nhiên:” Trứng bác?”
Tương Địch Giai cũng rất bất ngờ, hơi nhíu mày, khiến vầng trán thanh tắo hiện lên một nếp nhăn mờ mờ, thoáng chút thất vọng, trứng bác chẳng phải quá bình thường hay sao?
“ Đúng là trứng bác, nhưng không đơn giản chỉ là trứng, để anh Phí giải thích cho mọi người, mời thong thả dùng.”
Giản Phàm nho nhã đẩy Phí Béo lên sân khấu, mỉm cười lui rằ. Nhân vật chính hôm nay là Phí Sĩ Thanh, Giản Phàm không cướp hào quảng của hắn, Phí Sĩ Thanh háy mắt giơ ngón cái khen y nghĩa khí.
Đây là lý do khiến cả hai tuy nhiều lúc như chó với mèo, nhưng càng thân thiết hơn anh em ruột.
Vừa mới lui ra ngoài liền nghe giọng Phí Béo thao thao bất tuyệt:” Chị Tương, chủ nhiệm Vu, chớ xem thường đĩa trứng bác này, học vấn trong này rất nhiều, nguyên liệu chính là trứng gà nhà, là trứng gà tự kiếm ăn ở quê, dinh dưỡng phong phú, lòng đỏ màu vàng tươi. Phụ liệu là nhộng tằm, phối thêm rằu hẹ, vòng ngoài chính là kim châm, cũng là rằu hoàng hoa, bốn thứ này đều có màu hoàng kim, mặc dù hòa làm một, nhưng vị khác nhau. Ăn mỗi miếng lại một vị, chưa ăn vào miệng, chưa cảm giác được khác biệt, chỉ có nhai kỹ mới nhận rằ, Giản Phàm chế tác, đặt tên là trứng gà tứ hoàng , không hay, cái tên quá quê mùa, tôi đặt là khắp thành toàn là hoàng kim giáp.”
Không nhìn thấy người, vẫn nghe thấy tiếng! Phí Béo giọng trầm bổng du dương, xen vào tiếng cười khúc khích cùng lời tán thưởng của mỹ nữ. Giản Phảm ở ngoài nghe thấy cũng mỉm cười.
Có Phí Béo mua vui, bàn cơm này không tẻ nhạt được.
Khi món thứ hai lên, món thứ nhất đã vơi một nửa. Tương Địch Giai có vẻ thực sự thích món ăn này, vẫn còn khen ngợi, một đĩa trứng bác mà ăn ra bốn vị khác nhau, thực sự kỳ diệu.
Cái bát sâu vừa mở nắp, lần này không cần giới thiệu, hai mỹ nữ đưa mũi hít nhẹ, kêu lên: “ Oa, thơm quá! Thịt bò à?”
Vẫn là một món đơn giản, không có bất kỳ hoa mỹ nào, nước sốt sền sệt rải lên, miếng thịt tươi màu nhìn một cái là biết thịt bò, nhưng trong mùi bốc lên lại xen lẫn với hương rượu, tạo thành mùi là lạ,
Phí Béo bất tri bất giác thấy món ngon là bản tính Trư Bát Giới phát huy, chưa mời ai đã gắp ngày một miếng bỏ tọt vào mồm ăn thử, trừng mắt lên chất vấn: “ Ngon quá, món này mới! Oa ca, sao tắo chưa bao giờ ăn hả?”
“ Đây là món Hương say thịt bò, tắo mới nghĩ rằ. “Giản Phàm thấy mọi người kinh ngạc thì rất hài lòng:
“ Nghe tên thật hấp dẫn.” Tương Địch Giai khẽ vỗ tắy:
“ Đem hấp, xào, ninh kết hợp với nhau, dù là thịt bò già cũng có vị của bê non, chủ yếu là ninh, trước tiên dùng lửa nhỏ đun, trừ đi vị gây, sau đó dùng lửa to xào, cho hồi hương, hoàng tửu, hầm hai tiếng, cho vị ngấm vào thịt, nhai là tắn, ăn mãi không ngán. Ở phương nam cũng có cách chế biến tương tự, nhưng luận mùi thơm, không thể so với rượu ngô.” Giản Phàm đưa tấy mời hai mỹ nữ nếm thử, để ý nét mặt của họ: