Chương 040: Lựa chọn của mỗi người.(1)
Đường Đại Đầu thống khoái mặc vào cái quần jean cũ, khoác lên trang phục công tác màu xanh lam, phú ông liền biến thành công nhân nghèo khó, Phi Phi nhìn mà phì cười, nói lần đầu cô gặp Đường Đại Đầu chính là bộ dạng này.
Lái xe về thành phố, Phi Phi làm món mỳ sở trường của mình cho hai người ăn tạm, sau đó để xe ở nhà, bắt tắxi tới ga tàu, tìm người quen cũ ...
Ga tàu lúc nào cũng náo nhiệt, cho dù là buồi tối cũng tập nập hơn nơi khác, từ đại sảnh nhà ga trải sang hai bên là nhà nghỉ, hiệu tạp hóa, quán bán rong, xe ba bánh chở khách và tắxi không đeo biển, Giản Phàm và Đường Đại Đầu xuống xe được vài phút đã có ba bốn người cầm biển ghi tên nhà nghỉ chạy tới hỏi: Ông chủ, có nghỉ không?
Nếu vẻ mặt chỉ hơi dao động một chút là cả đội ngũ tiếp thị lao tới, từ rửa chân tới gội đầu đều đầy đủ, hơn nữa giá thì rẻ, Đường Đại Đầu bực mình xuả tắy: “ Xéo xéo xéo, không giới thiệu tiểu thư, ai ở làm gì?”
Không ngờ người kéo khách nổi giận bảo vệ thanh danh của nhà nghỉ: “ Xem anh nói kìa, đó là thứ ắt phải có, giới thiệu làm gì, không có thì ai mở nhà nghỉ? Ông chủ, anh muốn bao nhiêu?”
Giản Phàm không dám dây dưa với đám kéo khách miệng nói nở hoa, khách khí đuổi đi, cười: “ Anh Đường, cái từ ông chủ giờ rẻ rúng quá, ăn mặc như hai chúng ta mà cũng có người gọi là ông chủ.”
Đường Đại Đầu không cười, đang bực đây, lửa giận rất lớn, lúc có đám đầu bếp và Phi Phi thì không tiện, giờ chất vấn thẳng mặt: “ Giản Phàm, cậu là thằng chó chết, con mẹ nó chứ, cứ nghĩ tới cậu là tôi thấy cậu là thằng chó chết .. Này rốt cuộc cậu ý gì?”
“ Anh Đường, nói nửa ngày trời tôi mới không biết anh có ý gì.”
“ Còn không phải vì chuyện kia, cậu không thể vứt lại tôi một mình như thế, muốn mở quán, tài nghệ của cậu, tài chính của tôi, sợ mẹ gì, muốn quán to cỡ nào tôi cũng mở được cho cậu.” Đường Đại Đầu rất muốn đấm Giản Phàm một phát cho hả:
Giản Phàm nói đùa :” Thế nhà hàng cỡ Quốc Tân Quán được không?”
“ Cái đó không được, cậu trêu tôi đấy à? “ Đường Đại Đầu rất không vui:
“ Sao anh biết tôi bán cơm hộp không kiếm được tiền?”
Đường Đại Đầu nghe thế cà nhắc đi nhanh vài bước, chặn trước mặt Giản Phàm, tóm sơ hở: “ Tôi hiểu rồi, ăn mảnh chứ gì? Sợ kiếm được tiền phải chia cho tôi chứ gì?”
“ Đúng rồi. “ Giản Phàm cố ý trêu:
Thế nhưng Đường Đại Đầu nghe vậy không giận lại thở phào: “ Chia hay không cũng được, sao lại đi bán nhà, con người phải có cải ổ chui ra chui vào chứ! Được, chuyện nhỏ không truy cứu nữa, mai chọn nhà, nhà cũ của tôi bị giải tỏa rồi, đền bù hai cái, ba người chúng tôi không ở hết, cậu ở một cái ... Một mình tôi ở Đại Nguyên buồn chán chẳng có việc gì làm, muốn tìm đám anh em cũ, cậu bảo đừng tìm vội, Phi Phi cũng không vui ... Muốn tôi chết vì chán à?”
Giản Phàm đi tới khoác vai hắn: “ Thế theo anh thì chúng ta làm gì thì thích hợp?”
“ Đơn giản, mở cái KTV, nếu không trung tâm tắm rửa, rửa chân cũng được, suốt ngày ngồi nhìn vợ vô vị lắm, hết cảm giác mới mẻ rồi ... Tôi quen đám ma ma, tới đó vẫy tấy cái có cả trăm tiểu thư ... Ha ha ha, trừ tự dùng còn có thể kiếm tiền.” Đường Đại Đầu nói tới kế hoạch vĩ đại của mình là toàn thân muốn tỏa sáng:
Giản Phàm gật gù tán thường: “ Hay hay, ý tưởng này rất hay, Phi Phi làm bà chủ quản lý tiểu thư, anh đêm đêm làm tân lang, con chúng ta lớn lên trong môi trường quá tuyệt, đúng không?”
“ Thôi, đếch nói nữa.” Đường Đại Đầu nghĩ tới Đường Ân Trọng liền cứng họng, ỉu xìu lắc đầu, ý tưởng vĩ đại này không thực hiện được:
Tới sân ngoài nhà ga, Giản Phàm kéo Đường Đại Đầu ngồi bệt ở bậc thềm: “ Tôi biết, tôi không tiêu tiền của anh nên anh khó chịu chứ gì?”
“ Đúng, tôi sống chừng này, chưa bao giờ nợ ân tình của ai, nhưng mà tôi nợ cậu ân tình lớn mà không trả nổi, có khó chịu không? “ Đường Đại Đầu không hiểu: “ Khi cậu làm cảnh sát, tôi là lưu manh, chúng ta xưng anh gọi em là anh em thân tình, cậu đâu ngại người ta lời ra tiếng vào. Giờ cậu sống đi xuống, thành thằng đầu bếp, sao tôi lại cảm giác tôi leo cao thế?”
“ Ha ha ha, năm xưa hai chúng ta đều chẳng tốt đẹp gì, đừng nhắc tới nữa.” Giản Phản cười nghiêng cả người, an ủi: “ Không phải là muốn dấu anh, mà là tôi muốn tự mình lập nghiệp, phải tự mình trải nghiệm, dù sao kinh nghiệm của tôi còn ít, nếu chẳng may thất bại, tôi còn có anh mà trông vào, đúng không? Khi đó có thể dùng tiền của anh làm lại ... Giờ mỗi ngày tôi bán 2000 xuất cơm thôi, anh xen vào làm gì? Chuyện nhỏ xíu thế này mà kéo anh theo, thế mới là coi thường anh, đúng không?”
“ Ừ, nói thế còn nghe được, mà dặn trước, không được bỏ tôi lại đâu đấy.” Đường Đại Đầu hỉ nộ đều thể hiện trên mặt, nghe giải thích liền vui vẻ trở lại, có điều vẫn không hiểu kiểu làm ăn này: “ Giản Phàm, làm ăn thế này chẳng đáng để vào mắt, vô vị lắm, cái đầu cậu nghĩ gì thế? Cậu thông minh lắm cơ mà, dùng vào việc nhỏ nhặt này thật lãng phí.”
“ Anh lại sai rồi, càng là những thứ không đáng chú ý, lợi nhuận càng cao, thị trường càng lớn, ví như KFC, Mc Donald, California Beef Noodle King USA. Đều là món ăn hết sức bình thường, nhưng mà cực kỳ hưng thịnh. Anh biết phí giả nhập Mc Donald ở tỉnh thành không, hơn 800 vạn, kinh khủng không? Nhưng mà vẫn ngày thu cả đống tiền ... Ở Đại Nguyên có 40 nhà kinh doanh đồ ăn nhanh, chưa kể nhà đánh du kích hơn 30 cái, thị trường quá loạn, vì sao? Vì không ai thèm chú ý, cả đám thuế vụ thành quản công thương cũng xem thường kiểu làm ăn cò con này, cho nên chúng ta mới dễ kiếm chác, hiểu không?”
“ Anh không biết các nhà hàng lớn bây giờ cạnh tranh kịch liệt thế nào không? Cái nhỏ thì đổi sức lao động lấy tiền, thị trường hữu hạn, cái lớn thì phải lo lót quản hệ khắp nơi, kiểu ứng phó xã giao đấy, anh em ta không sở trường, hơn nữa phải luồn cúi nịnh bợ chúng, anh thích không? Riêng đám chính phủ tới ăn không trả tiền đủ làm sập quán rồi, còn cái quán nhỏ của tôi, vào ăn nứt bụng cũng chỉ tốn vài chục đồng, không sợ! Mời cũng chả thèm vào ăn ... Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi, muốn an toàn làm ăn lâu dài, chỉ có nhắm vào thứ không ai chú ý, nên chọn cơm hộp. Chỉ cần Đại Nguyên này còn giai cấp vô sản, không sợ không có người ăn.”
Nghe nửa ngày trời lời của người trong nghề, thấy cách làm việc của Giản Phàm đáng tin, ít nhất hơn ý tưởng dựa vào tiểu thư mở KTV của mình nhiều, Đường Đại Đầu gật gù: “ Ha ha ha, tôi không nói lại cậu, cậu mở miệng ra là đã có vài phần lý rồi ... Mà sao cậu hiểu rõ thế?”
“ Tự mình trải quả thôi, kỳ thực tôi luôn muốn thành đầu bếp nổi tiếng, kiếm thật nhiều tiền, cũng đã làm ra vài món ăn nổi tiếng rồi, nhưng mà phát hiện sức sống của nó quá yếu ớt, vẻn vẹn có giai tầng nhỏ. Vì sao lưu truyền mấy nghìn năm chỉ có mấy món ăn ở bên mép người dân thường thôi, sức sống lâu dài ... Mở nhà hàng lớn, tôi có thể lỗ tới vĩnh viễn không trở mình được, còn làm ăn kiểu này dù lỗ sạch, mất vài năm là tôi kiếm lại .. A, đợi chút, tôi nhận điện thoại.” Giản Phàm hiếm có nói lời trong lòng, đáng tiếc tri kỷ lại ngáo ngáo ngơ ngơ: