Chương 042: Đường chạy trốn. (2)
Tương Địch Giai loáng thoáng vẫn nghe thấy tiếng cháy, tiếng đổ vỡ, không khỏi sợ hãi: “ Thế lỡ lửa cháy tới đây thì sao?”
“ Này, chị quá thiếu lòng tin vào đảng và chính phủ đấy, nếu để một khách sạn lớn thế này cháy thành tro, đừng nói thành phố, ở tỉnh cũng có quản lớn phải treo ấn về nhà làm ruộng. Chúng ta có thể chẳng là gì, nhưng mũ ô sa của lãnh đạo đáng tiền lắm, họ phải tới cứu cái mũ của mình chứ. “ Giản Phàm cảm khái lầm bẩm: “ Ôi thiên tai quá nửa là nhân họa, hoảng loạn sợ hãi, dọa lẫn nhau, lửa chưa cháy tới đã bị khói làm ngất hết rồi.”
“ Không nhìn ra cậu còn có khứu giác chính trị. “ Tương Địch Giai đùa một câu, chợt hỏi: “ Giản Phàm, sao tôi chẳng thấy cậu sợ chút nào?”
“ Sợ chứ, nhưng càng sợ càng muốn sống, muốn sống thì phải bình tĩnh, chẳng lẽ ôm chị khóc ? A .. Nhớ rồi, lúc nãy chị nhân lúc khóc lóc tát tôi một cái, món nợ này tính sao? “ Giản Phàm quảy đầu sang, trong bóng tối không nhìn thấy vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của Tương Địch Giai, nhưng không trêu vài câu không được. Kỳ thực bây giờ y mới hoàn hồn, suốt cả dọc đường hết ôm lại kéo giai nhân mà chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Tương Địch Giai có vài phần xấu hổ: “ Xin lỗi được chưa?”
“ Không được, đưa mặt đây, tôi phải trả lại. “ Giản Phàm làm bộ hùng hổ:
“ Không hẹp hòi như vậy chứ, với tôi mà cậu cũng ra tấy được à?”
“ Thời buổi này không phải hô hào nam nữ bình đẳng à? Tát mạnh như vậy, giờ má tôi vẫn còn rát,”
“ Được, cho cầu bù đắp mất cân bằng tâm lý.”
Trong bóng tối Tương Địch Giai đưa mặt tới, Giản Phàm bật đèn pin lên, thấy khuôn mặt xinh đẹp lem luốc vết bẩn, hai mắt đỏ hoe, không biết vì khóc hay vì khói, trông đáng thương vô cùng, thực sự chỉ muốn ôm vào lòng an ủi, nhưng lúc này chẳng lòng hươu dạ vượn nổi, cố làm bộ trầm giọng:” Vậy chị nhắm mắt lại.”
“ Được, nhắm mắt rồi, cậu nhẹ một chút, đánh đau tôi khóc, cậu lại phải dỗ.” Tương Địch Giai hậm hực như trẻ con, còn hăm dọa, cô cũng biết Giản Phàm không nỡ tát mình:
Trẻ con, Giản Phàm lẩm bẩm, từ lần đầu gặp nhau Giản Phàm đã biết Tương mỹ nhân có chút trẻ con, bình thường dùng vẻ thục nữ cao nhã che dấu, lúc này hẳn lòng kích thích, nên lộ ra bản tính.
“ Cậu nhanh lên chứ?” Tương Địch Giai đợi mãi không thấy gì, thúc giục một câu, đột nhiên tim đập mạnh, lúc này đang ở phòng tối, lại có hai người, chẳng lẽ chú nhóc đó nổi ý xấu rồi, Giản Phàm thích mình, điều đó thể hiện rõ quả ánh mắt, Tương Địch Giai có thể cảm thụ được ... Nếu cậu ấy thực sự làm thế, mình phải làm sao?
Giản Phàm hành động rồi, cảm giác không phải đưa mặt tới, cũng không phải là tắy, mà là cái khăn ướt, Tương Địch Giai mở mắt rằ, nhìn thấy Giản Phàm đang lau mặt mình, lau rất cẩn thận, còn vén mái tóc rối bời, xé một đoạn khăn, buộc tóc cho mình.
Lòng vừa cảm động lại ấm áp, Tương Địch Giai cũng không khỏi đắc ý:” Tôi biết cậu không nỡ đánh mỹ nữ ... Huống hồ tôi là chị cậu.”
Dù không phát sinh chuyện gì, nhưng còn khiến người ta cảm động hơn bất kỳ chuyện gì, Tương Địch Giai bất giác dựa đầu vào vai Giản Phàm.
Đèn pin tắt đi, Giản Phàm khịt mũi:” Chị đừng tự tin như vậy, tôi lau sạch để lát nữa tát cho sướng tắy.”
“ Không thể nào, cậu giận tôi như vậy à?”
“ Lại không giận, mời tôi ăn cơm, không phải trả đồng nào đã chạy mất, còn tát người ta một cái rõ đau.”
“ Hi hi đúng rồi, còn chưa trả tiền .. Hừm, lần này tôi không trả tiền, ăn quịt một lần.”
Hai người cười vui vẻ, Tương Địch Giai vốn còn lo Giản Phàm giận mình, có điều nghe là biết y không nhỏ nhen như thế, căn bản là không để trong lòng, mình mới là người suy nghĩ nhỏ nhen. Dựa vào Giản Phàm, Tương Địch Giai đưa tấy sờ cổ, dây chuyền đứt còn đó, hình như có cái gì đó, là cái khăn mà lần đầu Giản Phàm buộc lên mặt mình, có mùi là lạ:” Này, cái khăn buộc mặt tôi ở đâu ra thế?”
“ Khăn mặt, lấy ở phòng khách.”
“ Không, cái đầu tiên cơ.”
“ À, cái đó.” Giản Phàm ngừng một lúc rồi thình lình cười phá lên:” Tìm được trong bếp, còn có thể là cái gì nữa, giê lau đấy .”
“ Á, Giản Phàm .” Tương Địch Giai giật mình ngồi thẳng lên, chẳng còn chút ôn nhu nào nữa, đấm thùm thụp lên vai y:” Dám buộc giê lau lên mặt tôi này, chẳng trách mùi lạ.”
Giản Phàm cười ngã ra sàn, hai người quên cả bản thân đang ở hoàn cảnh nào, cãi vã đùa giỡn.
Lửa đã dần tắt, sức mạnh máy móc của mười hai đội cứu hỏa đã phát huy hiệu quả, mười chiếc máy hút khói công suất cực lớn phá tường kính đưa vào, chạy rầm rầm hút khói ra ngoài. Thang cao hơn hai mươi mét đưa đội cứu viện đầu tiên vào đám cháy, đem theo trang bị bắt đầu tìm kiếm người còn sống từ tầng bảy. Ở phía dưới phân đội giải tỏa đã đả thông lối đi khẩn cấp thông lên tầng bốn và tầng năm, đội ngũ cấp cứu ở tầng một, sẵn sàng đợi cứu chữa.
Trật tự được khôi phục.
Trên xe chỉ huy, loa phóng thanh phát ra tiếng oang oang:” Quần chúng trong nhà chú ý, lửa đã được dập tắt, đội ngũ cứu viện lập tức tới nơi, xin hãy đợi thêm 5 phút nữa, xin hãy kiên trì thêm 5 phút nữa, dùng nước thấp ướt vải che mặt, đừng tự ý rời phòng tạo thành thương vong không cần thiết ...”
Đó là trình tự trong phương án ứng phó với hỏa hoạn, sau vài lần, trong tòa nhà vẫn im phăng phắc, sáu chiếu đèn pha lớn chiếu sáng từng cửa sổ, không có ai kêu cứu.
Đội đầu tiên đã khiêng cáng rằ, toàn là thi thể bị cháy đen, bác sĩ chuẩn bị tinh thần để cấp cứu buông thõng tắy, mặt ảm đạm, từng đội cảnh sát không nói gì cởi mũ cúi đầu.
Đội thứ hai đi rằ, là đôi vợ chồng bị hôn mê sâu, có điều vẫn thở, hiện trường tức thì nhốn nháo, nhân viên cứu hộ chạy trước, lãnh đạo thành phố và phóng viên chạy sau ra sức hỏi không có câu trả lời.
Thi thể mang ra để đó đã có hơn mười cỗ, không biết đưa ra được bao nhiêu, không biết trận hỏa hoạn này nuốt chửng bao nhiêu sinh mạng.
“ Chị Tương, không gọi điện về nhà à?” Giản Phàm cầm điện thoại hỏi, nghe tiếng loa, biết lửa tắt rồi:
“ Không cần, nếu như không sao rồi, gọi điện chỉ làm trong nhà hoảng sợ thôi, cần gì làm chuyện thừa thãi.” Tương Địch Giai vẫn dựa vào vai Giải Phàm như đôi tình lữ, hai người đã nói chuyện hơn một tiếng rồi, chẳng biết là nói gì nữa:
“ Ha ha, anh hùng và mỹ nhân có tư tưởng giống nhau, được, chuẩn bị xong chưa?”
“ Rồi.”
Giản Phàm vỗ cái chân tê nhừ đứng dậy, dẫm lên cửa sổ, đặt tấy lên miệng huýt một tiếng sáo như một rạch nát trời đêm, liền thu hút mấy ngọn đèn pha chiếu vào mình.
Trong ánh đèn sáng loang loáng, như sân khấu của mình Giản Phàm, phía dưới là tiếng reo hò.
Loa trên xe chỉ huy tức thì kích động hô:” Tầng thượng, tầng thượng, góc tây bắc có người còn sống.”
Nhân viên tìm kiếm lên tới tầng 12 nghe thấy vội vàng phái hai tiểu đội, trong đó một đội leo cầu tháng khẩn cấp đi lên.
Trong phòng Giản Phàm đột nhiên cởi cảnh phục, làm Tương Địch Giai hết hồn: “ Này này, làm gì thế?”
“ Chị nhìn mà chưa hiểu sao? Tôi là cảnh sát nhân dân, khi có nạn không xông vào đám cháy cứu người mà trốn ở đây tình tứ, truyền ra ngoài khó nghe lắm. Đừng nói tôi là cảnh sát, cứ nói ... Ai hỏi thì nói chúng ta là một đôi, thuê phòng ở đây . “ Giản Phàm nhanh chóng cuộn cảnh phục lại, chỉ có áo len mặc trên người:
Tương Địch Giai cười ngặt ngoẽo: “ Khí khái anh hùng vừa xong đâu rồi?”
“ Hì hì, làm anh hùng của chị là được rồi, người ngoài nhìn tôi thế nào không quản trọng.”
Tương Địch Giai nguýt y một cái, trái tim rung khe khẽ, chỉnh lại y phục, cô đã nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang, cảm giác như vừa quảy lại nhân gian vậy. Giản Phàm khuỳnh tắy, Tương Địch Giai hiểu ý cười dịu ngọt khoác lấy.
Sầm!
Cửa bị đá tung, một giọng hô lớn: “ Cáng ..?”
Có điều tiếng hô nhanh chóng ngưng bặt, hai người đó tấy trong tấy tủm tỉm cười nhìn mình.
“ Này anh, anh tới cứu người hay dọa người thế? Làm tôi giật mình. “ Giản Phàm cười:
“ Chà, thú vị đấy. “ Nhân viên cứu hỏa nhìn quảnh, phòng ở đầu gió, cửa có chăn ướt, khói không vào được, ném cho hai người hai cái khẩu trang rồi đưa xuống lầu:” Báo cáo chỉ huy, phòng B1455 tầng 27 phát hiện ra đôi vợ chồng may mắn sống sót, tất cả bình thường, thời gian cứu viện 23 giờ 47 phút, báo cáo hết.”
Giản Phàm và Tương Địch Giai tấy nắm tấy xuống lầu, nghe sau lưng nói quả bộ đàm, hai người nhìn nhau cười ..