Chương 064: Mời khách cũng là thuyết khách. (1)
Giản Phàm thì không cần biết người khác nghĩ gì nữa, rời khỏi phòng, hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh rằ, những tâm sự dồn nén trong lòng bao lâu hôm nay đã xả hết rằ, kỳ thi cũng kết thúc, cảm giác đã đặt dấu chấm hết cho cả thời đại, tâm trạng thoải mái hẳn.
Sắc trời đã sắp tối hẳn, nhìn đồng hồ mới biết là hơn bảy giờ, vội vàng chạy đi, hai ngày rồi còn chưa gặp Hương Hương. Không ngờ vừa ra khỏi cửa có một chiếc xe thương vụ màu bạc đắt tiền đợi ở cổng trường, cửa bật mở, một người hơi béo mặc Âu phục bước ra hỏi: “ Anh có phải là Giản Phàm không?”
Giản Phàm không nhận ra người này, nhưng mắt vô tình liếc về phía xe, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp mặc sườn xám, vừa đặt chân xuống xe liền thấy phần xé tà lộ ra chiếc đùi thon dài trắng bóng.
Không quen biết, thế thì chuyện này không có tí ám muội nào hết, mà là tà môn rồi, Giản Phàm lắc đầu: “ Anh nhận nhầm người rồi.” Nói xong xoay đi, thấy người kia bước chặn đường, Giản Phàm sắn tấy áo: “ Ý gì, tôi là cảnh sát đấy, muốn thử không?”
Người kia mỉm cười đưa tấy về phía xe làm động tác mời.
“ Giản Phàm!”
Một tiếng gọi quen thuộc làm Giản Phàm quảy ngoắt người lại tức thì.
Người theo mỹ nữ sườn xám xuống xe không phải Hương Hương nhà mình thì là ai? Giản Phàm mừng rỡ lật đật chạy tới, nhìn Hương Hương từ trên xuống dưới tặc lưỡi, hôm nay Hương Hương đặc biệt hấp dẫn, cái váy trắng tinh khôi đơn giản, đôi chân thon thả trắng nõn trong đôi giày cao ngon đen nhỏ nhắn, mai tóc vừa mới làm lại. uốn xoăn cầu kỳ, mang thêm vị nữ tính: “ Í, mỹ nữ là ai thế? Sao bày vẽ ghê vậy? Còn vị này, chưa từng gặp.”
Hương Hương thực sự xinh đẹp, có điều lại chọn nhầm bạn đồng hành, thế nên quyết định bi kịch rồi, vóc người nhỏ nhắn còn cố mặc trang phục gợi cảm, khác gì cô bé con học làm người lớn.
Lại nhìn em gái mặc sườn xám cao ráo như người mẫu, mái tóc búi cầu kỳ, đậm chất mỹ nữ cổ trang, vừa rồi chỉ nhìn liếc quả không để ý, chẳng xinh đẹp hơn Hương Hương được mấy phần, quản trọng là vóc dáng thành thục quyến rũ như quả mật đào ấy khiến nam nhân khó rời mắt, mà nhìn một cái là muốn cắn.
Hương Hương mặt bất mãn nắm cằm Giản Phàm xoay ngày ngắn trở lại, kéo lên xe, chỉ nói một chữ: “ Đi.”
Nếu không có người khác, nói không chừng đã ghen tuông cho con Trư Bát Giới này một cước.
Người chặn đường vội lên xe ngồi cùng mỹ nữ sườn xám ngồi ở hàng ghế trước, Hương Hương và y ngồi ở giữa, thế là Giản Phàm càng hoang mang, ôm vai Hương Hương hỏi nhỏ: “ Ai thế?”
Hương Hương chu môi làm vẻ đanh đá: “ Bạn em, còn ai được? Chuyên môn tới đón anh thi về, không vui sao?”
Giản Phàm lắc đầu: “ Sao lại không vui cho được, anh đang định đi tìm em đây.”
Có hai người ngoài trong xe, không tiện nói những lời tình tứ ướt án, xe đi thẳng tới nhà khách Giản Phàm ở, cách trường cảnh sát không xâ, cùng Hương Hương xuống xe vào trong, không ngờ xe vẫn ở nguyên tại chỗ không đi, Giản Phàm cứ thấy bất thường: “ Hương, rốt cuộc là ai, em có thể diện lớn thế từ bao giờ?”
“ Đơn vị của em, không phải chuyên môn tới đón anh à? Đi, trả phòng đi, em kiếm chỗ ở khác cho anh. “ Hương Hương kéo tấy Giản Phàm, không cho ý kiến:
Giản Phàm dù biết chuyện này không ổn vẫn thở dài đi theo, chẳng nghĩ nhiều, chỉ cần ôm mỹ nhân, ngủ đâu chả được.
Đi vào gian phòng tầng ba, hành lý chỉ có một túi nhỏ, vừa dọn dẹp phòng, Hương Hương vừa hỏi: “ Anh thi thế nào?”
“ Ôi đừng hỏi, tệ hại lắm, cơ bản là anh nhắm mắt làm bài, chưa bao giờ thống khoái như thế. “ Giảm Phàm tựa cửa nhìn Hương Hương lúi húi dọn dẹp đồ đạc cho mình, lòng ấm áp:
Hương Hương ngạc nhiên đứng dậy: “ Í, sao anh thoải mái thế, không sợ mẹ anh đánh à?”
“ Sợ, sao không sợ! Nhưng lần này anh nghĩ rồi, mẹ anh sở dĩ vẫn có lòng tin rất lớn vào anh, là vì mỗi lần thi đều không cao không thấp, cho rằng anh chỉ cần cố thêm chút nữa là đạt. Lần này anh liều luôn, vẽ bừa viết bậy, để cho mẹ anh bỏ ảo tưởng đi ... Lần trước em nói làm anh suy nghĩ rất nhiều, không thể cứ thụ động chờ đợi thế được, không hi vọng thì thôi, dù làm cảnh sát cũng hay ho gì đâu, lương chả có mấy, còn nhận hối lộ thì nơm nớp lo sợ. Về nhà làm đầu bếp quách, hoặc là lên tỉnh làm đầu bếp cho nhà hàng nào đó, tích góp tiền mở quán, mua nhà ... Hì hì, rồi cưới em, thế nào?” Giảm Phàm ôm lấy Hương Hương từ phía sau, đặt cằm lên đỉnh đầu cô :
“ Nằm mơ đi, nếu cha mẹ em không đồng ý thì sao? Mẹ anh không đồng ý thì sao?” Hương Hương giảu môi, nhưng hiển nhiên là vô cùng vui sướng vì Giản Phàm chịu chấp nhận kiến nghị của mình, miệng chúm chím kìm chế nụ cười hạnh phúc, hai má khẽ hồng lên phấn khích, đôi mắt cong vút tựa trăng non, thần thái hấp dẫn phi thường, giọng toàn vẻ làm nũng:
“ Đơn giản! “ Giảm Phàm cúi xuống dụi đầu vào vai Hương Hương, tấy không thành thật vuốt ve bụng dưới của cô: “ Chúng ta chế tạo một Tiểu Hương Hương, hoặc một Tiểu Phàm Phàm, họ không đồng ý cũng chẳng được.”
“ Xì, đáng ghét! “ Hương Hương thẹn đỏ mặt đầy ngày Giản Phàm rằ, chân nhún nhảy chạy đi cho thấy tâm trạng cô đang rất vui vẻ:
Giản Phàm cười ha hả khoác túi xuống lầu đuổi theo, hai người trả phòng, rời nhà khách, chiếc xe vẫn đợi ở đó.
Lại ngồi chiếc xe đó quả đường Hoài Hải, phố Trường Trì, đi về phía bắc tới khu phong cảnh Tấn Từ ở vành đai hai, nơi này rời xâ trung tâm đông đúc, có sông có hồ, có cây có cỏ, gió lùa vào xe mát mẻ không mang mùi khói xe, rất dễ chịu.
Đến khi xe dừng lại Giản Phàm nhìn mấy chữ “Khách sạn Holiday Cửu Nhật” rực sáng giữa trời đêm, lòng giật đánh thót một cái, muốn hỏi lại thầm nhủ chắc là trùng hợp. Xe lái tới cửa khách sạn, có phục vụ chạy ra mở xe, Hương Hương xuống trước, cùng mỹ nữ sườn xám khoác tấy nhau, quảy đầu lại nhìn Giản Phàm còn đang ngây rằ:” Mau xuống đi.”
“ Sao lại ở đây? Cái khách sạn này đâu phải chỗ cho người ở, mà là chỗ chém người tắ.” Giản Phàm hậm hực nói, nhìn lại mặc quần jean, áo thun, đeo túi hành lý, thực sự là ngại vào khách sạn cao cấp thế này, huống hồ trong lòng có chút muốn tránh hai chữ Cửu Đỉnh này:
“ Anh không đi thì thôi, em tự lên. “ Hương Hương lườm một cái, xoay người kéo cô gái kia đi:
“ Ê, ai bảo không đi ... Anh lái xe, cám ơn nhé. “ Giản Phàm trước khi đi còn không quên vỗ cửa xe nói một câu, sau đó mới đuổi theo hai mỹ nữ:
Cái khách sạn 4 sao này trang hoàng đặc sắc lắm, bước chân vào đại sảnh sáng choàng thấy suối phun, không nhìn thấy vòi phun đâu cả, chỉ nhìn thấy ba cái đỉnh lớn, nước trong đỉnh phun tắ, khu nghi chân là bồn măng tây lớn, men theo cầu thang là chậu hoa nhỏ, sàn trải đá hoa cương bóng soi gương được, sau quầy có hai em gái cao ráo, nhan sắc không kém em gái sườn xám, trên đầu là đồng hồ, đánh dấu giờ của các nước trên thế giới.
Đây là chủ lâu, thiết thế tiền hậu liên thông, đi thẳng ra sân sau, giả sơn, hoa viên và kiến trúc kiểu biệt thử nhỏ, không khí nghỉ dưỡng rất đậm.
Đi vào thang máy, Giản Phàm tự giác đứng ở vị trí hộ hoa sứ giả, em gái sườn xám suốt cả dọc đường không bắt chuyện với giản phàm, thi thoảng ánh mắt gặp nhau chỉ mỉm cười, cái mắt của Giản Phàm không biết nhìn người ta bao nhiêu lần, phải nói, em gái này đi giày cao gót, cao không thuả mình. Mà mặc sườn xám lại hết sức cám dỗ người tắ, cứ nhấc chân lên là nhìn thấy đùi sáng trắng, nhìn lên một chút là bầu ngực cao nhất, nhìn tới phía dưới của mình có vấn đề ... Chưa bao giờ biết Hương Hương có cô bạn thế này? Chỉ là có bạn gái ở bên, đành phải vờ hờ hững với mỹ nữ.
Rời thang máy có phục vụ mặc đồng phục đỏ đợi, cười dẫn đường cho ba người, trần nhà trạm trổ, mặt đất trỉa thảm dày, phong vị cổ xưa. Tới cửa phòng 1011, phục vụ mở cửa rằ, em gái sườn xám và phục vụ vẻ mặt giống hệt nhau, một tấy để sau lưng, một tấy đưa ra làm động tác mời.