Chương 145: Choàng tỉnh giấc mộng.(3)
Chân vừa mới chạm đất đã quảy về xe, Giản Phàm mở máy điện thoại lần đầu tiên từ sau Tết, bấm bấm một hồi, men theo địa chỉ tới tiểu khu Chính Dương, nơi đó cách đội một không xâ, nằm ở cuối đường Tân Hà, dừng xe nhìn một tấm lưới chống trộm kéo lên tận tầng 4 thì bật cười, trước kia chẳng bao giờ quản tâm, giờ tới một nơi nào đó trước tiên quản sát địa hình, sau đó tiềm thức xác định vị trí.
Có điều tới gặp, không phải nghi phạm.
Tằng 402, tới trước một cánh cửa sắt, nhìn mãi mà không thấy chuông cửa, căng mắt ra mới tìm được cái chấm đỏ, ấn hồi lâu lại chẳng kêu, lại bật cười, giơ nắm đấm đập rầm rầm, lần này có tác dụng, ô cửa nhỏ mở rằ, hơi khom lưng xuống nhìn thấy Tần Cao Phong.
Quá cao cũng phiền, có lẽ là vào cửa còn phải cúi đầu, Giản Phàm rất tự tin với chiều cao của mình, 1 m8 ra đường đủ sải bước tự tin rồi, vậy mà so với Tần Cao Phong vẫn như người lùn.
“ Thoải mái ngồi, tôi đi rót nước. “ Tần Cao Phong mở cửa đi ra ban công, ra ban công vặn vòi nước rào rào vào ấm:
Giản Phàm đứng ở giữa phòng quản sát xung quảnh, điển hình nhà của dân độc thân, phòng ngủ vẫn mở cửa, chăn màn nguyên xi không thu dọn, gạt tàn trên bàn đầy áp không đổ, bên cạnh là mấy vỏ gói mỳ ăn liền, phòng che rèm một nửa, giống con người Tần Cao Phong, mặt âm u chả thấy nụ cười. Vừa đi một bước mới nhận ra cửa có đống dép lê vứt bừa bộn, nếu không phải có Tần Cao Phong đứng đó, Giản Phàm còn hoài nghi mình quảy về phòng ngủ tới đại học, một người sạch sẽ ngăn nắp như y, cảm giác chỉ có một, chuồng heo.
“ Ha ha ha, nhà hơi bừa, ngại không dọn, đừng cười.” Tần Cao Phong thừa biết tính gọn gàng ngăn nắp của Giản Phàm:
Giản Phàm không chấp nhận lý do không thể chấp nhận này:” Đội trưởng, anh nên dọn dẹp nhà cửa đi chứ, chẳng trách vẫn độc thân, bằng cái nhà này, nữ đồng chí nào tới cũng bị dọa chạy. Đặc biệt là chị Sử, em thấy chị ấy là con nhà có giả giáo, ôn nhu hiền dịu, anh muốn có cơ hội thì phải thay đổi đi.”
“ Này nhóc, đừng có mà không lớn không nhỏ với tôi, lúc làm đội trưởng chú ý ảnh hưởng không đánh cậu, giờ không ai quản tôi nữa rồi, cẩn thận tôi cho ăn đòn ... Nước đây, uống đi, không muốn uống thì có hoa quả, tự gọt mà ăn ... Tới Đại Nguyên khi nào thế?” Tần Cao Phong ngồi xuống ghế sô pha bắt đầu dọn dẹp, kỳ thực là quơ quả bàn một cái, gạt hết vào một cái túi ny lông to, đặt lên bàn đĩa táo, sau đó châm thuốc là hút.
“ Vừa tới .” Giản Phàm ngồi xuống, ghế sô pha vải, hoài nghi là sản phẩm của thế kỷ trước, phai màu rồi, cũng chẳng nhìn ra là chất liệu vải gì, bàn trà rất cũ, loại có thể mang tới Tề Nguyệt Các bán:
Khi mới vào đội một, Tết từng tới đây tặng dầu tặng gạo, có điều khi đó không để ý, cho rằng cuộc sống hình cảnh đều như thế, cách một năm nhìn lại, thấy sinh hoạt hoạt thế này nghèo khổ quá, thậm chí nhìn hắn đi dép nhựa xỉn màu, mặc cái áo len cũ sờn chỉ, nhìn thế nào cũng thấy nghèo khó.
Sao tới mức này nhỉ, vị đội trưởng này thường xuyên đổi xe, không phải lái xe của đội thì là xe của người khác, đi ra đi vào rất tiêu sái, cũng là người đầu tiên dạy mình thu tiền bẩn, chẳng lẽ hắn không thu?
“ Sao thế, muốn tới xem tôi gặp xui xẻo à? Giờ nhìn thấy rồi đấy, có phải là thỏa mãn lắm không? “ Tần Cao Phong rít một hơi thuốc dài, ném bật lửa lên bàn, nhìn thằng nhóc đó gật gù, miệng cười gian, giờ hoàn toàn không thể nhìn thấu được suy nghĩ của y nữa rồi, có điều lúc này tới thăm, vẫn làm người ta ấm lòng:
“ Đội trưởng, nhìn anh đâu có giống gặp xui xẻo. “ Giản Phàm chợt nói:
“ Thế hả, cậu nhìn thế nào đấy hả?” Tần Cao Phong hứng thú hỏi:
“ Nhìn xem, cuốn chăn ngủ nướng, chứng tỏ anh ngủ ngon lắm, túi mỳ hộp thịt nhiều thế này, chứng tỏ anh ăn rất ngon, đĩa DVD dưới bàn trà là bản mới, tôi còn chưa xem quả, ăn ngon ngủ kỹ chơi vui, ai dám nói anh gặp xui xẻo?” Giản Phàm phân tích:
“ Ha ha ha, có nhãn quảng hình cảnh rồi, không tệ.” Tần Cao Phong cười ha hả biểu dương, người vươn tới, bàn tấy to như cái quạt vỗ vai người tắ, Giản Phàm vội né ngay, trúng mấy cái vỗ vai của đại tinh tinh, cả đại đội một không ai chịu thấu :” Về không đi làm, tới tìm tôi làm cái gì? Có chuyện là tôi không giúp được đâu đấy.”
“ Tôi thì có chuyện gì được, chỉ muốn tới thăm anh thôi. “ Giản Phàm cũng muốn hút một điếu, cuối cùng cố nhịn thứ này chả béo bở gì:
“ Ha ha, làm tốt lắm, tôi biết cả rồi, trước kia tuyển cậu là vì cậu có khả năng ứng biến cao, làm việc linh hoạt, người khác có thể nói con người tôi không ra sao, nhưng không ai có thể nói nhãn quảng của tôi không ra sao. Phương hướng chi đội trưởng tốn công theo đuổi mấy năm rốt cuộc là sai, bất kể cậu có gặp thời hay gặp may, dù sao cậu cũng đã phá được vụ án rồi, làm tôi nở mày nở mặt.”
“ Đội trưởng, mặt anh đủ to rồi, đừng nở nữa.
“ Giản Phàm cười trêu ghẹo:
“ Thằng nhãi này, ngứa mồm muốn ăn đòn à? ... Con bà nó chứ, tôi nhịn lắm đấy, bao nhiêu lần nhìn bộ dạng hèn nhát, vô trách nhiệm, chỉ thích né trách của cậu, tôi chỉ muốn đập một trận cho hả ... Ai mà ngờ rời đội một rồi, cậu điên hơn bất kỳ ai, nghe Lão Trần kể lúc bắt nghi phạm Tôn Trọng Văn, cậu nổ súng bắn luôn ở giữa đường phố đông người mà tôi toát mồ hôi ... Ha ha ha, còn nhớ hồi tới cơ sở huấn luyện chọn người, huấn luyện viên của cậu đánh giá, cậu không đánh nổi nữ sin” Kể chuyện vui trước kia, Tần Cao Phong có vẻ cao hứng lắm, giống như vô tình nhặt được bảo bối vậy:
Giản Phàm nhớ lại chuyện cũ cũng đỏ mặt thật, nhưng mà tựa hồ đã là quá khứ xâ xôi lắm rồi, cười vài tiếng quảy về chủ đề chính: “ Đội trưởng, chuyện này rốt cuộc là làm sao?”
“ Biết là cậu tới đây vì chuyện này. “ Tần Cao Phong dập tắt điều thuốc, khoanh tấy trước ngực: “ Chi đội trưởng luôn coi đại đội một là đội dự bị phòng khi khẩn cấp, vụ án này từ đầu tới cuối tôi đều hiểu, khi Đồng Cô Sơn bị bắt ở Quảng Đông, Lục Kiên Định và Trần Thập Toàn còn ở Vân Thành, tôi ở Đại Nguyên, hai đầu cùng tra tung tích Lý tắm Trụ, Tề Thụ Dân, quả thẩm vấn Tề Kiến Quốc, tôi phát hiện manh mối về Hứa Bân, tôi và chi đội trưởng trao đổi ý kiến, đồng ý đây là tập đoàn do anh em họ Tề cầm đầu ... Đáng tiếc trước giờ không có manh mỗi chĩa thẳng vào chúng, nên quyết định dùng Hứa Bân làm điểm đột phá, thế là chọc vào tổ ong ... Đánh sói suốt cả đời rồi, giờ bị sói cắn.”
Lời kẻ ngắn gọn xúc tích, nhưng kết luận có chút đáng tiếc, bắt Hứa Bân không thu được hiệu quả mong đợi, ngược lại gây ra thị phi lớn, hơn nữa chẳng cần hòi Giản Phàm cũng biết chuyện tra Tề Nguyệt Các do Ngũ Thần Quảng vỗ đầu quyết định, tác phong của cảnh sát Đại Nguyên với thương nhân đồ cổ xưa nay là không nương tắy. Tra xét cửa hiệu, đóng cửa, tịch thu, đó là cách trăm lần trúng cả trăm, lần này phạm vào sai lầm chủ nghĩa kinh nghiệm, đối tượng không phải người bình thường. Thế là tự mình hại mình.
Đám người đó đúng là rết trăm chân, thực ra tới giờ bọn họ vẫn chưa mò tới vòng hạch tâm của đám người đó.