Hắc Oa

Chương 147: Chén rượu luận vinh nhục. (2)

Chương 147: Chén rượu luận vinh nhục. (2)

Hai người họ chén quả chén lại, nhặt lạc gắp dưa, nửa chai rượu Phần chẳng mấy chốc mà vơi một nửa, Giản Phàm bàng quảng nhận rằ, hôm nay đúng là trùng hợp, Ngũ Thần Quảng chuyến đi này là để vỗ về Tần Cao Phong, bất ngờ gặp phải mình mà thôi. Quản hệ bọn họ rất tốt, Tần Cao Phong gánh tội thay cũng chẳng bận tâm, rất có tự giác làm thủ hạ đích hệ phải chia sẻ lo lắng cho chi đội trưởng.
Ngũ Thần Quảng mặc dù lời nói khó nghe, mặt mày hung dữ, nhưng mà rất tình cảm, nói chuyện nhà không giống chi đội trưởng nữa, mà giống ông già không được an lòng, vừa tự trách vừa vỗ về Tần Cao Phong, nói đợi quả phong ba này, cùng lắm điều khỏi đại đội một, tới đại đội khác làm đội trưởng.
Đó là bệnh chung của các đoàn thể, mặc dù thiếu tính nguyên tắc, nhưng đậm tình người. Trong đơn vị lớn một chút, khó tránh nổi chuyện này, chỉ là Giản Phàm thấy Ngũ Thần Quảng vỗ về Tần Cao Phong giống như là làm cho mình xem vậy, lấy đó để nổi bật sự vong ân phụ nghĩa của mình.
Không biết do tác dụng của 5000 USD, hay do Tiêu Minh Vũ có ý đồ gì, chắc là coi mình thành đá thử vàng ném ra rồi, Giản Phàm suy nghĩ, công bằng mà nói Tiêu Minh Vũ điều mình lên cục làm trợ lý ban điều tra hình sự, điều Hồ Lệ Quản lên cục điều tra buôn bán trẻ em, sau đó lệnh Ngô Đích bóp nguồn tin tức, nếu thực sự là có dụng tâm khác thì đám ngoại cần thành ruồi không đầu, dù sao bây giờ tầm quản trọng của thông tin trong phá án ngày càng lớn, Giản Phàm hoài nghi Ngô Đích và Tiêu Minh Vũ liệu có phối hợp gì với nhau không? Có điều không có chút thông tin nào hỗ trợ nghi vấn này.
Trong lúc hai người chén quả chén lại, đề tài dần chuyển quả vụ án, Giản Phàm mỉm cười: “ Tôi có thể nói vào một câu không?”
“ Rượu không biết uống, người lớn nói chuyện trẻ con xen vào làm gì? “ Ngũ Thần Quảng trừng mắt lên, cực kỳ bất mãn với chén rượu còn nguyên của Giản Phàm, thằng nhãi đó quá không coi mình ra gì, rượu mình rót mà nó không uống:
Giản Phàm thêm một câu: “ Vậy tôi uống xong có được nói không?”
“ Không! “ Ngũ Thần Quảng không nể mặt:
“ Vậy tôi không uống nữa.”
“ Hừ, nhìn bộ dạng nửa nam nửa nữ, uống rượu chắc cũng chẳng nổi.” Ngũ Thần quảng hừ một tiếng, giọng khinh bỉ:
Lần này cả Giản Phàm cùng Tần Cao Phong nhìn nhau cười phá lên, Tần Cao Phong có chủ đề kéo Giản Phàm vào cuộc: “ Chi đội trưởng nhìn nhầm rồi, Giản Phàm mà uống thì người khác không có mà uống đâu.”
Nói rồi đẩy chai rượu còn non nửa về phía Giản Phàm, trong ánh mắt ngạc nhiên của Ngũ Thần Quảng, Giản Phàm như cố tình khoe khoang, cầm cả chai rượu lên, như vòi rồng hút nước. Rượu Phần 53 độ, cay xé họng chảy vào cổ y ừng ực như nước lã, một hơi khiến chai rượu còn hơn 1/4, nhẹ nhàng tiêu sái, còn liếm mép tỏ ra chưa đã.
Người khác có thích chăng nữa thì uống rượu vào thì nhăn mặt, đối với Giản Phàm xuất thân xưởng rượu, rượu vào là hưởng thụ, đừng nói y, mẹ y uống nửa chai không thèm chớp mắt luôn.
Chai rượu khẽ đặt xuống, sắc mặt không đổi, Ngũ Thần Quảng líu lưỡi, vẫn không tin: “ Uống giỏi lắm à, uống cả xem nào.”
Tần Cao Phong chỉ cười không nói, thừa biết kết quả là gì, lần nữa trong ánh mắt kinh ngạc của Ngũ Thần Quảng, Giản Phàm tu một hơi, lần này cạn tới đáy luôn, khà một tiếng, con bà nó, nhịn nãy giờ rồi, cho hết uống luôn.
“ Không nhìn rằ, chân nhân bất lộ tướng.” Ngũ Thần Quảng cười lớn, tuy người có thể uống liền một hơi hết nửa chai rượu không hiếm, nhưng uống một cách nhẹ nhàng, uống như hưởng thụ như vậy thì hiếm thấy:” Bằng vào khả năng uống rượu này, tương lai có thể làm quản rồi ... Trước đó cả hai thì thầm cái gì?”
“ Còn nói gì được nữa ạ, chỉ vụ án thôi. “ Tần Cao Phong nhìn chai rượu đã hết, làu bàu nhai lạc xuông:
“ À, vậy tiếp tục đi, tôi nghe đây. “ Ngũ Thần Quảng đang buồn bực vì vụ án này:
Tần Cao Phong kể vắn tắt nội dung bọn họ đang bàn bạc, đi thẳng vào chính đề: “ Giản Phàm đang nói, đây không đơn giản là nhóm tội phạm buôn bán cổ vật, kỳ thực tôi cũng thấy có vấn đề, về lý luận mà nói, mất hai đợt hàng lớn như thế, Tề Viên Dân thế nào cũng phải có hành động, ít nhất là nghĩ cách giữ mình ... Nhưng tới nay hắn không làm gì hết. Khi nghi phạm số một sa lưới, lựa chọn đầu tiên của hắn phải là bỏ chạy, nhưng hắn vẫn ngồi vững ở đó, tôi nghi là chúng ta bỏ sót gì rồi, chưa chọc đúng vào chỗ hiểm của hắn.”
“ Ý cậu là gì?” Ngũ Thần Quảng quảy sang Giản Phàm:
“ Chú còn nghe lọt ý của tôi à?”
“ Ha ha ha, hôm nay cậu vừa tới Đại Nguyên, lập tức đến chỗ đội trưởng cũ, bằng vào điểm này mà nói, có lẽ tôi nghĩ sai rồi, giờ áp lực của đội trọng án và các đại đội đều rất lớn, không lấy được khẩu cung của Đồng Cô Sơn, không có chứng cứ hiện trường. Hôm quả lại được tin Tề Thụ Dân đã xuất cảnh, lực lượng Vân Thành đã rút, nồi cơm chín dở này làm sao nuốt nổi? “ Ngũ Thần Quảng lo lắng nói xong không thấy Giản Phàm có phản ứng, nghi ngờ hỏi: “ Có phải cậu nghe được phong phanh gì nên mới chạy về Ô Long trước không? Còn cố ý lấy cái chứng nhận trầm cảm, giờ tôi thấy trừ cậu rằ, ai cũng bị trầm cảm mới đúng.”
Giản Phàm châm chước từ ngữ mới nói: “ Chi đội trưởng, kỳ thực ngày ngày hôm sau xưởng mỹ nghệ bị phát hiện mà anh em họ Tề không có động tĩnh là tôi thấy có vấn đề rồi, mùng 3 về trả xe, hỏi ra vẫn không thấy có động tĩnh, tôi biết vấn đề lớn nên nghỉ dài hạn luôn ... Tình hình đối thủ ra sao không rõ, vụ án này làm tiếp thế nào? Nói bọn chúng không có dính líu gì tới vụ án Phân cục Tấn Nguyên là không thể, nhưng không phải sự dính líu mà chúng ta nghĩ đâu.”
“ Tiếp tục đi.” Ngũ Thần Quảng ngồi thẳng lên, thực sự chú ý rồi:
“ Giống nhu vụ án bốn hòa thượng dính líu XHĐ vậy, từ thu phí bảo hộ lập nghiệp, sau đó phát triển thành mại dâm, ma túy, tới mức thành ô dù bảo vệ XHĐ ... Anh em họ Tề chắc chắn là tập đoàn tội phạm rồi, nhưng trước giờ chúng ta nhìn quá hạn hẹp, chỉ tóm lấy cái manh mối buôn bán cổ vật, nhưng mười bốn năm trôi quả rồi, tôi nghĩ rằng bọn chúng cũng đã phát triển lên loại hình phạm tội khác càng cao minh hơn càng kín đáo hơn, không chỉ còn giới hạn ở buôn bán cổ vật nữa, mà còn hình thức tội phạm khác đem lại thu nhập cho bọn chúng mà chúng ta chưa phát giác ...” Giản Phàm nói những câu này hai tấy xoa vào nhau có chút hưng phấn, giống như sự hưng phấn vì gặp phải một câu đố mới, chỉ tiếc là nghĩ ngờ này tới quá muộn, nếu sớm hơn thì cục diện đã không như thế này:
Tần Cao Phong khẽ gật đầu, chính hắn cũng phát hiện ra vấn đề, có điều chỉ thấy đau đầu phiều toái thêm mà thôi, Ngũ Thầm Quảng trầm tư một lúc lâu mới hỏi:” Vậy cậu nghĩ là gì?”
“ Không biết, trước kia tôi chưa tìm hiểu phương diện này, không thể nói tùy tiện được.” Giản Phàm lắc đầu:
Đây thực sự không phải phát hiện làm người ta vui vẻ, Tần Cao Phong lại châm thuốc hút, phả từng vòng tròn khói quả miệng, rất điệu nghệ, Ngũ Thần Quảng thì không hút nổi nữa, dí vào gạt tàn: “ Dùng tới hơn nghìn cảnh sát, nếu không có thứ biến chất ăn trong rào ngoài thì đám người đó làm sao mà chạy thoát được.”
Lời nói vừa tức giận lại có vài phần bất lực, một cái chi đội nho nhỏ, chẳng thể làm gì nghi phạm đã chạy ra nước ngoài.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất