Hắc Oa

Chương 182: Tấm màn đen dần hé lộ. (1)

Chương 182: Tấm màn đen dần hé lộ. (1)

Bầu không khí vẫn hết sức căng thẳng, gần như không ai nói gì, đám người ngân hàng đi không lâu thì điện thoại của cục trưởng Lương gọi tới, Ngũ Thần Quảng bực mình không nhận điện thoại, vẫy tấy gọi: “ Thục Vân lại đây, tiếp theo nên xử lý thế nào? Làm theo trình tự điều tra kinh tế.”
Tần Thục Vân không vui, nhưng vẫn nói ra một loạt phương án khẩn cấp tránh tổn thất lớn hơn như lúc nãy nói với Giản Phàm, Ngũ Thần Quảng gật đầu: “ Cao Phong, Thục Vân, đi thông báo cho từng ngân hàng một, mau chóng tra rõ tổn thất, phát hiện có tài khoản khác thường, lập tức đóng băng. Mau đi làm đi.”
“ Vâng. “ Mệnh lệnh này đúng ý mọi người, tất nhiên sẵn lòng thực hiện, chỉ là chân đứng im nhìn người người vẫn đứng ở giữa cửa.
Giản Phàm ngực phập phồng, cơn giận chưa nguôi, nhìn ai cũng như thù sâu tựa biển, Tần Cao Phong thở dài quảy đầu đi không nỡ nhìn. Điều duy nhất hắn nhìn nhầm ở Giản Phàm là con cừu non hiền lành này ẩn chứa một trái tim của sói hoang, trái tim đó lại bị đốt bởi lửa chính nghĩa và thù hận, không ai ngăn nổi y.
Ngũ Thần Quảng phải đích thân đi lên, nhìn Giản Phàm một lượt, chỉ muốn tát một cái:” Tôi làm cảnh sát hơn 30 năm, cả cục trưởng Lương cũng phải nể mặt, giờ bị cậu giáo huấn một trận, đủ oai rồi đấy, đi theo tôi.”
Giản Phàm hỏi cộc lốc:” Đi đâu?”
“ Cậu lập công rồi, tới ban đốc sát đợi trao thưởng.” Ngũ Thần Quảng nói thêm: “ Cậu ép chi đội trưởng kháng lệnh cùng mình, giờ tôi cùng cậu tới ban đốc sát, quy cách đã đủ chưa?
Nói xong Ngũ Thần Quảng đi lên xe đốc sát, hai vị đốc sát vội chạy tới định đỡ, bị ông ta đẩy rằ, biết ông ta ỷ già lên mặt rồi, chẳng những bao che cấp dưới, lại còn làm khó cục trưởng Lương và ban đốc sát đây mà.”
Trước mặt mọi người Tần Thục Vân tới nắm tấy Giản Phàm một cái, nói nhỏ: “ Anh yên tâm, em sẽ làm phần còn lại, không cho chúng thoát.”
Giản Phàm bây giờ mới buông lỏng, khẽ gật đầu đưa súng rằ, cũng bước lên xe đốc sát, hai vị đốc sát thở phào, chưa bao giờ đốc sát bắt người mà lại yếu thế như lần này, may mà xong rồi, vội vàng lên xe đi nốt.
“ Đội trưởng Tần, chúng ta phá án lại đi làm khó cả người mình là sao? “ Tần Thục Vân vào xe, hai mắt đỏ hoe, Giản Phàm chuyến này bị đưa đi, không rõ có kết quả gì, nhưng rút súng uy hiếp cấp trên, kháng lệnh trực tiếp, đều là tội cực kỳ nghiêm trọng:
Tần Cao Phong lạnh tắnh: “ Chúng ta là cảnh sát, mấy đứa muốn sảng khoái ân thù à? Vậy ra giang hồ! Đi, làm việc ... Các cậu nghe đây, nếu chẳng may tôi cũng bị đốc sát bắt đi, các cậu nghe Thục Vân chỉ huy, cơ trí chút, thấy lãnh đạo ít nói chút, ứng biến khéo vào, đừng như thằng ngốc kia ... Dám rút súng,
chửi luôn lãnh đạo, điên rồi.
JJ
Tóm lại là vẫn tiếp tục truy theo việc này, chỉ có phương thức khác đi thôi.
Trong xe đốc sát, Ngũ Thần Quảng ngồi khoanh tấy nói: “ Đốc sát Trương, nể mặt tôi, cho đám anh em phía dưới thêm chút thời gian, để họ làm xong vụ án này, án này lớn lắm, lãnh đạo nhất thời nghe chưa lọt đâu, nhưng ngân hàng tra ra manh mối là họ sẽ hiểu ngày ... Tôi đã vào xe các anh rồi, còn chưa đủ ăn nói à?”
“ Đừng đừng ... Chi đội trưởng Ngũ, chúng tôi làm sao dám làm khó anh. Thế này đi Tiểu Lưu, đường Ngũ Nhất kẹt xe, báo bên trên là chúng ta về muộn nửa tiếng ... Chi đội trưởng Ngũ, nửa tiếng đủ chưa? “ Đốc sát Trương an bài đồng đội thông cung:
Giản Phàm hồi lâu không nói gì, hai vị đốc sát nhìn y quả gương chiếu hậu rất cảm phục, cảnh sát đứng ra dám đấu tranh như vậy không còn nữa rồi, xe đi tới cuối đường Ngũ Nhất tạt vào lề, gọi điện thoại báo cáo tắc đường.
Ngũ Thần Quảng nhìn Giản Phàm im lìm, thở hắt rằ, giọng có chút bất đắc dĩ: “ Cái thằng ranh này, thông minh như thế sao cứ phạm vào lỗi cũ mãi, Thiệu Kiến Bình đã khai nhận, thế thì càng nên thả hắn, giao cho ngân hàng, mất khoản tiền lớn như vậy không thể truy hồi, ngân hàng sẽ chỉnh hắn dở sống dở chết. Giờ hay rồi, chúng ta còn phải cung phụng hắn như đại giả ... Cậu còn non lắm, nhìn xâ ra một chút, ngân hàng muốn người thì cứ cho, chúng ta nắm chuôi rồi, bọn họ còn không phải tới tìm chúng ta cầu xin à, như thế ngân hàng phải đi đầu làm tốt cho chúng tắ, cậu thì hay rồi, là tướng mà lúc nào cũng muốn tự mình làm tốt.”
“ Ai mà biết được, thả hắn ra cả đám thông đồng với nhau xóa hết tội trạng thì sao?” Giản Phàm hừ một tiếng, không phải y ngốc, mà là trải quả bao nhiêu việc như thế, y đã mất sạch lòng tin rồi, ngày cả cái hệ thống cảnh sát này cũng thế:
“ Còn chưa biết cái sai của bản thân à? Cậu đem công vụ biến thành chuyện riêng, đây là điều không ai dung thứ ... Phải rồi, chuyện nổ súng là sao? Trung tâm chỉ huy 110 nhận tin nói cảnh sát cướp ngân hàng, có biết ảnh hưởng lớn thế nào không?” Ngũ Thần Quảng giáo huấn:
“ Lớn tới mấy cũng không bằng vụ án ... Đám ngân hàng đó vốn không coi cảnh sát ra gì, muốn bắt Thiệu Kiến Bình đi, không nổ súng thì 4 chúng tôi đánh sao lại 7 người ... Tôi có bắn người đâu, tôi bắn lốp xe mà ...”
“ Im ... “ Ngũ Thần Quảng không dám nói với Giản Phàm nữa, vỗ ghế trên: “ Đốc sát Trương, lý do này có được không? Bọn họ cản trở thi hành công vụ, nói là chúng tôi sai cũng hơi quá nhỉ?”
Hai vị đốc sát cười khổ, nói đùa chi đội hình cản mãnh tướng như mây, phạm lỗi cũng như mây, ban đốc sát sắp thành nơi chuyên chúi đít cho họ. Nói cười câu giờ, tới khi ban đốc sát thúc giục ba lần, đợi được Tần Cao Phong báo cáo đã thông báo cho các ngân hàng mới lên đường.
Lề mề về tới thị cục, đốc sát Trương vội đi báo cáo với cục trưởng Lương, che dấu nửa quá trình xảy rằ, chỉ nói Ngũ Thần Quảng cậy tuổi nghề cao đi cùng với cảnh sát kháng lệnh tới ban đốc sát. Cục trưởng Lương tức giận đập vỡ cốc trà, nhưng kết quả như dự liệu: “ Cứ giam trước đi, ông ta tự bôi xấu bản thân rồi, tôi phải nể mặt.”
Nghe nói giông tố có khi do một con bướm nhỏ vỗ cánh, nghe nói tai nạn hàng không có khi do va chạm với một chim gây rằ, nghe nói lở tuyết có khi do cục đá nhỏ rơi xuống ...
Kỳ thực tất cả tai họa đều là do đã ủ bệnh đã lâu, chỉ thiếu một tác động nhỏ.
Hôm nay tác động đó khiến chữ tín của ngành ngân hàng Đại Nguyên sụp đổ rầm rầm không sao ngăn cản được.
Bị tác động mạnh nhất là ngân hàng kiến thiết, các lãnh đạo trung tầng úng phó mệt nhoài với những khách hàng tới cửa yêu cầu kiểm tra tài khoản, dù sao mất tới 4800 vạn, trong khi người ta còn cầm giấy gửi tiền, con dấu. Tiếp đó xảy ra chuyện cảnh sát nổ súng tấn công nội vệ ngân hàng, chuyện này chưa xử lý xong, điều tra nội bộ phát hiện vấn đề mới, vụ giao dịch ở phía dưới chuyển tới công ty mậu dịch Hâm Long, cái tên này tức khắc làm người ngân hàng chú ý, men theo giao dịch tra tiếp, càng tra cổ họng càng khô, hai chân càng nhũn.
Khoản tiền 7800 vạn, quảnh co chuyển đi là tài khoản đảm bảo của chứng khoán tỉnh gửi ở chính ngân hàng mình, mà đó là tiền đảm bảo, không được giao dịch.
Dần dần từng bước tấm màn đen bị vạch
trần để về sau biến thành "án chồn trắng
vang danh trong nước, chính bộ công an phê duyệt điều tra.
Loạn rồi, không gì có thể ngăn cản được nữa. (*)
(*) Vụ án chồn trắng này có thật.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất