Chương 27: Thực hiện hải sản tự do?!
Một mẻ lưới đánh cá căng phồng, rơi xuống đất bung ra một đống lớn!
Hệ thống lúc này cũng thân mật thông báo số lượng: "Cá thờn bơn * 347, cá chim vàng cấp A * 2, cá mực * 1, cá bơn * 1, cua Hoàng Đế * 2."
Cá bơn là một loại cá thờn bơn lớn, nhỏ nhất cũng hơn mười cân. Con Diệp Xuyên bắt được xem chừng gần trăm cân, một mình ăn cũng phải vài ngày!
Thế này chẳng phải một mẻ lưới giúp mình thực hiện hải sản tự do?!
"Không ngờ lại bắt được cả cá chim vàng cấp A!" Diệp Xuyên nhanh chóng tìm thấy hai con cá chim vàng cấp A đang giãy giụa kịch liệt, sức sống tràn trề.
Ban đầu, Diệp Xuyên cho rằng cấp bậc sinh vật biển được phân chia theo độ hung tợn, giờ mới phát hiện mình sai lầm. Rốt cuộc, một trăm con cá chim vàng cấp A cũng không đánh lại một con cá mập cấp D!
Có lẽ, nó giống như hoa quả, được phân chia theo tác dụng. Cá chim vàng cấp A chắc chắn tương tự táo cấp A, ăn vào sẽ tăng cường thể chất.
Diệp Xuyên định giữ lại mấy con cá này, tranh thủ lúc những chủ đảo khác chưa biết chuyện cá thờn bơn để kiếm thêm một đợt!
Sau đó, Diệp Xuyên bỏ cá chim vàng, cá mực, cá bơn và cua Hoàng Đế vào thùng vật phẩm hệ thống, rồi đem gần như toàn bộ số cá thờn bơn còn lại lên giá.
Cá thờn bơn * 1 = ván gỗ * 10, cá thờn bơn * 1 = tấm vải * 10, cá thờn bơn * 1 = mảnh kim loại * 10...
Diệp Xuyên một hơi lên giá 300 tổ, lại một lần nữa khiến các chủ đảo kinh ngạc:
"Mọi người có để ý không, hai ngày trước có một lão đại bán thịt cá voi sát thủ, hôm nay lại có một lão đại bán cá thờn bơn. Cá thờn bơn ngon hơn thịt cá voi sát thủ nhiều!"
"Với tôi, không có gì gọi là ngon hay không, chỉ có no hay không thôi. Dù sao tôi đã dùng hết ván gỗ để đổi ba con cá thờn bơn, ít nhất năm ngày không lo đói!"
"Lão đại làm thế nào mà có nhiều cá thờn bơn thế? Chắc chắn là gặp bầy cá thờn bơn rồi. Đừng nói cái lưới rách của chúng ta, kể cả lưới tốt cũng khó mà vớt được nhiều như vậy!"
"Ngọa tào, thay vì ngồi đây tán dóc, tôi đi giao dịch mấy tổ cá thờn bơn đây, không khéo bị các ông cướp hết!"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng đi!"
...
Diệp Xuyên thấy số lượng cá thờn bơn lên giá đang giảm dần, không khỏi mỉm cười. Anh lập tức tặng Lưu Nghệ, Triệu Phi Vũ và Blueberry mứt hoa quả mỗi người mười con cá thờn bơn.
Lưu Nghệ lập tức kinh ngạc: "Trời ạ, cá thờn bơn trên bảng giao dịch là của anh sao?!"
"Vận may thôi, gặp được một bầy cá thờn bơn, vớt trọn một mẻ!" Diệp Xuyên trả lời.
"Lần này em nhất định phải theo anh dài dài!" Lưu Nghệ gửi biểu tượng phấn khích, rồi tiếp lời: "Đúng rồi, hai ngày nay em lại bắt được ba cái rương vật tư, nghe anh dặn nên chưa mở."
"Được, tạm thời đừng mở vội." Diệp Xuyên đáp lời: "Nhưng cá sống, chế biến thế nào là tùy em đấy."
Lưu Nghệ lập tức đáp "OK".
"Ca ca, anh tốt với em quá!" Blueberry mứt hoa quả nhắn ngay sau đó: "Cá nướng anh cho em còn chưa nỡ ăn hết, giờ lại cho em hẳn mười con cá thờn bơn. Em nhất định phải nhảy sexy dance cho anh xem!"
"Anh vơ vét được kha khá." Diệp Xuyên bỏ lại một câu rồi không đáp lời nữa.
Việc anh tặng cá có thể là vì giấc mơ kia, cũng có thể vì anh cảm thấy mình đã hứa hẹn không công bằng với Blueberry mứt hoa quả khi cô ấy tặng anh bản thiết kế máy lọc nước biển cấp A. Ai mà biết được?
Chỉ có Triệu Phi Vũ là không nhận, chỉ trả lời: "Xin lỗi, tôi không có nhiều tài nguyên để trao đổi với anh."
"Đây là tôi tặng em." Diệp Xuyên đáp.
"Vô công bất thụ lộc!" Triệu Phi Vũ đáp lại năm chữ rồi im lặng.
Điều này khiến Diệp Xuyên phải nhìn Triệu Phi Vũ bằng con mắt khác.
Hiện tại, toàn bộ thế giới đại dương thiếu nhất là nước và thực vật. Kẻ này vậy mà có thể cưỡng lại sự cám dỗ của thực vật, đúng là một trang hảo hán!
Điều này khiến Diệp Xuyên nảy sinh ý muốn kết giao với Triệu Phi Vũ.
Chờ hết nửa năm tân thủ, Triệu Phi Vũ chắc chắn không phải hạng tầm thường!
"Ngọa tào, giờ tôi mới biết làm thuộc hạ của anh có cái hại gì!" Ngay khi Diệp Xuyên định nếm thử cá thờn bơn, Lưu Soái đã nhắn tin: "Tôi vừa vớt được một cái rương vật tư, mở ra đồ đạc đã thiếu đi ba phần, một chai nước khoáng chỉ còn hai phần ba. Có phải anh lấy không?!"
"Đây là quy tắc, chủ đảo phụ thuộc bị cưỡng chế nộp lên ba phần tài nguyên cho chủ đảo cấp trên, trách tôi à?" Diệp Xuyên cười tủm tỉm đáp: "Hơn nữa, đây chỉ là hiện tại thôi, sau này cậu sẽ biết theo tôi có lợi gì!"
"Lợi cái rắm!" Lưu Soái đáp ba chữ này rồi bắt đầu phẫn nộ kêu la.
Mình dù sao cũng là đại thiếu gia của một gia tộc nhỏ, còn chưa kịp triển khai kế hoạch lớn đã bị hố, đáng giận... Đáng giận!
"Đồ ngốc!" Diệp Xuyên chỉ bĩu môi trước phản ứng của Lưu Soái. Thấy đã đến giữa trưa, anh lập tức xử lý hai con cá thờn bơn, rắc nốt nửa gói gia vị mì ăn liền còn thừa từ lần trước rồi bắt đầu nướng.
Đúng như anh dự đoán, cá thờn bơn ngon tuyệt cú mèo, hơn hẳn các loại cá biển khác. Dù không rắc muối cũng vẫn rất tuyệt vời!
Đằng nào giờ đã có lưới bắt cá bán tự động, sau này rảnh thì cứ quăng một mẻ, đủ anh ăn mấy tháng. Hơn nữa, bỏ vào thùng vật phẩm hệ thống sẽ được bảo quản tươi nguyên trong trạng thái chân không, còn gì bằng?
Ăn no nê, Diệp Xuyên xem tình hình giao dịch cá thờn bơn, lướt xuống tin nhắn riêng. Sau khi bỏ qua phần lớn những lời lẽ xin ăn xin uống của đám "ăn mày", Diệp Xuyên chú ý đến một tin nhắn: "Lão đại, tôi có bản thiết kế bồn rửa mặt, đổi hai con cá thờn bơn được không?"
Bồn rửa mặt?
Muốn gì được nấy, nhà vệ sinh của Diệp Xuyên đúng là cần một cái bồn rửa mặt. Dù chưa có nước, anh cũng cần chuẩn bị trước chứ?
Lần này, Diệp Xuyên không mặc cả mà trực tiếp bỏ hai con cá thờn bơn vào ô giao dịch, đổi lấy bản thiết kế bồn rửa mặt.
Chế tạo bồn rửa mặt cần: Bản thiết kế bồn rửa mặt * 1, đá * 5, mảnh kim loại * 5, nhựa plastic * 5.
"Còn cần nhựa plastic?" Diệp Xuyên khẽ giật mình.
Hình như từ trước đến nay, anh chưa từng mở được một miếng nhựa plastic nào. Diệp Xuyên lập tức đăng một tin lên phòng chat công cộng: "Ai có nhựa plastic thì đến giao dịch với tôi!"
"Tôi có hai miếng nhựa plastic, tôi cần nước!" Rất nhanh, đã có người nhắn tin riêng.
"Được, bao nhiêu ml?" Diệp Xuyên đáp rất sảng khoái.
"500 ml!" Đối phương cũng trả lời ngay.
"Ngọa tào, sao anh không đi cướp luôn đi?!" Diệp Xuyên khẽ giật mình, lập tức nổi giận...