Hải Đường Không Tiếc Sắc Son

Chương 10:

Chương 10:
Nhưng tôi đã đánh giá thấp khả năng tự phục hồi của Kỷ Tầm Vi. Cô ấy không đợi tôi kịp phản ứng đã bật dậy, tôi nheo mắt đứng trước mặt cô ấy, lặng lẽ quan sát, sợ rằng cô ấy sẽ lật tung chiếc bàn trà của tôi lên vào giây tiếp theo.
Ngay sau đó, cô ấy nhìn tôi, trên mặt lộ ra sự phấn khích và bừng tỉnh mà tôi không thể hiểu được.
“Chị Lễ, bình thường chị gặp chuyện không quyết định được, có phải cứ vung tiền là giải quyết được không? Nếu không giải quyết được thì sao?”
Tôi rất thắc mắc, sao lại có người hỏi một câu hỏi kỳ lạ như vậy.
“Nếu không giải quyết được… vậy hai lần? Ba lần chắc phải chạm đến giới hạn rồi, nhưng cũng chưa chắc.”
Ánh mắt Kỷ Tầm Vi nhìn tôi lại càng thêm phần kỳ lạ.
Đột nhiên, cô ấy nắm lấy cổ tay tôi như nắm được cọng rơm cứu mạng: “Chị sẽ vẫn chứa chấp tôi đúng không?”
“Đương nhiên rồi, em quên em còn nợ tôi năm triệu tệ sao? Em đi rồi tôi biết tìm ai để đòi?”
Kỷ Tầm Vi nghe thấy năm triệu tệ, lập tức quay đầu cắn răng nói: “Chuyện gì thế này, mới đến có mấy ngày, lúc thì séc một triệu tệ, lúc thì nợ năm triệu tệ, đùa tôi à?”
“Cái gì?” Tôi chưa nghe rõ hoàn toàn, hỏi lại lần nữa.
Cô ấy quay sang, cười rạng rỡ với tôi: “À, không có gì. Tôi nói, hay là tôi giúp chị khuân gạch nhé, 996 hay 007 gì tôi cũng được hết.”
Với ánh mắt kiên định của Kỷ Tầm Vi, tôi không thể từ chối, đành thuận theo lời cô ấy mà hỏi tiếp: “Thế em biết làm gì?”
Nói đến đây, mắt cô ấy đột nhiên sáng lên: “Tôi biết đánh nhau, chị thấy sao?”
Tôi gật đầu một mình: “Vậy thì tốt quá, Mã Lão Tam xăm hình rồng xanh trên cánh tay ở quán bar đêm qua chắc em cũng có chút ấn tượng. Tôi thấy hắn ta ngứa mắt đã lâu rồi, em có thể giúp tôi đi…”
“Khoan đã, chị Lễ, tôi nói đùa thôi, chị đừng có nghiêm túc như vậy.”
Mắt Kỷ Tầm Vi giật giật, vội vàng ngắt lời tôi.
“Thế em còn biết làm gì nữa? Tôi đã có một thư ký rất tốt rồi.” Tôi lắc đầu bất lực.
Cô ấy lập tức nhíu mày, trầm ngâm nói: “Ngoài đánh nhau ra, trong ngành của chị, tôi biết khá nhiều thứ… như phát triển front-end, back-end, vận hành sản phẩm, và cả quản lý rủi ro tín dụng vừa mới diễn ra. Nếu tôi là người họ Chung, tôi chắc chắn sẽ không đầu tư một khoản tiền lớn như vậy vào một người không quen biết, kẻ ngốc cũng biết là có khả năng không thu hồi được…”
Nói đến đây, Kỷ Tầm Vi dường như phát hiện có gì đó không ổn, lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn tôi, cười cười rồi nói: “Chị Lễ, tôi không có ý nói chị ngốc đâu, tôi muốn nói là, anh ta có bệnh.”
Cảm ơn, tôi đã bị ngầm chỉ trích rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất