Chương 53: Lại đến làng Cocoyashi
"Ác ma chi tử, O'hara tiểu nữ hài kia?"
Garp rõ ràng có chút bất ngờ.
Hắn đương nhiên biết chuyện năm đó ở O'hara, cũng biết O'hara đã bị hải quân Đồ Ma Lệnh hủy diệt.
Cũng bởi vì chuyện đó, Aokiji, đại đệ tử của hắn, từ một tên tiểu tử tràn đầy tinh thần năm nào, biến thành một con cá ươn.
"Ngươi định làm gì?"
Garp không tin đệ tử của mình muốn đi bắt người, nếu muốn bắt, năm đó đã bắt rồi.
"Chính phủ thế giới đã biết tin tức này, phái người đến Tây Hải, ta chỉ là đi qua giúp một tay."
Aokiji đáp lại bằng giọng lười biếng.
Ta tin ngươi mới lạ!
Garp ngoáy mũi, mặt không cảm xúc.
Hắn sao không biết tính tình của tên đệ tử này, tám phần mười là có ý đồ khác.
"Tự ngươi quyết định là được."
Garp nói xong liền cúp Điện Thoại Trùng, đặt nó lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, quay sang nhìn Dunn đang nhắm mắt.
"Ngươi có vẻ rất chú ý đến chuyện vừa rồi?"
Phản ứng của Dunn không qua được mắt Garp.
Lão nhân này tuy đầu óc đơn giản, nhưng dù sao cũng là lão hải binh mấy chục năm, khả năng nhìn mặt đoán ý không hề thấp.
"Hiếu kỳ thôi."
Dunn chậm rãi nhắm mắt đáp.
"Chuyện này không nhỏ đâu, nếu tham gia vào có thể dẫn tới đối đầu với chính phủ thế giới đấy."
Garp nhắc nhở.
"Ngươi không nói ta còn không hứng thú, nhưng ngươi nói vậy, ta ngược lại thấy rất có hứng."
Dunn mở mắt nhìn Garp.
Cái tính cách này!
Garp ngẩn người, tính cách này sao quen thuộc quá.
Người bên cạnh hắn, hình như đều có kiểu tính cách này.
Garp đánh giá Dunn, muốn đoán xem lời này của Dunn thật lòng đến đâu, tiếc là Dunn đã nhắm mắt lại lần nữa.
Quân hạm đi trên biển lớn, các hải binh trên thuyền vẫn còn bàn tán về trận chiến vừa rồi.
Hòn đảo bị tập kích vốn cách căn cứ hải quân không xa, lại thêm quân hạm chạy nhanh, chỉ mấy canh giờ đã đến nơi.
Được tin báo, thượng tá Mouse đã sớm chờ sẵn.
Dunn mang theo đầu của Arlong xuống quân hạm, vung tay ném cho thượng tá Mouse.
Hắn theo bản năng chụp lấy thứ Dunn ném tới, đợi nhìn rõ là gì, cả người giật nảy mình, suýt nữa ném cái đầu trong tay đi.
"Hải tặc người cá bị treo thưởng hai mươi triệu Beri, trên thuyền còn có những hải tặc khác thuộc băng của hắn, tính ra Beri đi."
Dunn phẩy tay muốn đi.
Thượng tá Mouse vội ném cái đầu Arlong cho một binh sĩ hải quân mặt cắt không còn giọt máu bên cạnh.
"Chờ một chút, chi bộ không đủ tiền."
Mouse gọi Dunn lại.
"Không đủ?"
Dunn nhíu mày nhìn thượng tá Mouse.
"Cái Đông Hải này chưa từng có ai bắt được nhiều hải tặc trong thời gian ngắn như ngươi, ta đã phải dùng đến cả kinh phí của chi bộ rồi."
Thượng tá Mouse lúc này cũng rất đau đầu.
Nhất là khi thấy Garp vừa ngoáy mũi vừa bước xuống từ tàu quân sự, hắn càng thêm đau đầu.
"Bản bộ sẽ gửi tiền thưởng vào tài khoản cá nhân của ngươi, lúc nào cần thì tự đến ngân hàng rút!"
Garp nghe thấy Dunn nói, đưa tay búng vật vừa ngoáy mũi ra rồi nói.
Dunn quay đầu lại.
"Địa phương nhỏ như này làm gì có ngân hàng, đó là cơ quan do chính phủ thế giới đặt ở mấy hòn đảo lớn thôi, tất nhiên, nếu ngươi là hải tặc thì... ha ha."
Garp cười nhìn Dunn.
Tịch thu à!
Dunn gật đầu.
Thế giới này khoa học kỹ thuật thật ra không hề thấp, chỉ là đều bị chính phủ thế giới nắm giữ cả.
Vegapunk kia đã nghiên cứu ra không ít hắc khoa kỹ đấy chứ.
Việc có ngân hàng cũng không có gì lạ.
"Mà phần lớn ngân hàng đều nằm ở Grand Line, một số nước thành viên của chính phủ thế giới cũng có."
Garp nhìn Dunn, cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng trước.
Nếu không, với cái kiểu đi bắt hải tặc kiếm tiền của tên nhóc này, không lấy được tiền có khi lại làm ra chuyện gì đấy.
Nhưng Dunn thật ra chỉ là giết thời gian thôi.
"Vậy thì tốt, ta còn chín mươi triệu Beri nữa!"
Dunn gật đầu, nhấc chân đi thẳng, bỏ lại một câu.
Không lâu sau, Dunn lấy chín mươi triệu Beri gửi ở quán rượu ra, trực tiếp mang đến căn cứ hải quân giao cho Garp.
"Không sợ lão phu nuốt tiền của ngươi à?"
Thấy Dunn không để ý lắm, Garp tò mò hỏi.
Rốt cuộc tên nhóc này xem trọng tiền bạc đến mức nào đây?
"Không sao, nếu ông nuốt, thì tôi tự tìm đến căn cứ hải quân lấy lại, không phải chuyện gì to tát."
Garp ngẩn người.
Hắn đương nhiên hiểu ý của Dunn.
Dunn nói lấy lại, nhưng không phải thật sự lấy lại.
Nếu thật làm vậy, chắc chắn lệnh truy nã sẽ bắt đầu từ một trăm triệu Beri.
"Ừm, để lại ảnh chụp và mật khẩu."
Garp gật đầu.
Ảnh chụp thì đơn giản.
Thật ra hải quân bên này đã có ảnh của Dunn rồi.
Chỉ còn mật khẩu.
Dunn nghĩ ngợi rồi nói: "Ryūjin Jakka!"
Ryūjin Jakka?
Garp lẩm bẩm, có chút tò mò về từ ngữ này, nhưng không hỏi nhiều.
"Không vấn đề gì, chuyện này ta giúp ngươi."
Một bên, thượng tá Mouse thấy Dunn và Garp nói chuyện thân thiết như vậy, giả vờ như mình không tồn tại.
Quen thuộc với cả trung tướng Garp cơ đấy.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, vẫn không gia nhập hải quân.
Rốt cuộc là làm gì vậy chứ?
"Đúng rồi, quýt ở quần đảo khoa Noémie vị không tệ, ta rất thích, ngươi nên cho quân hạm đi tuần tra nhiều vào, đừng để hải tặc phá hoại."
Nói xong chuyện tiền bạc, Dunn quay sang nhìn thượng tá Mouse.
"À... Tôi đã biết."
Thượng tá Mouse liếc nhìn Garp, rồi gật đầu.
Dù sao đây cũng là nhiệm vụ của hắn, chỉ huy trưởng căn cứ chi bộ.
Nhưng cái kiểu Dunn ra lệnh này khiến thượng tá Mouse cảm thấy hơi kỳ quái.
"Sao? Có người quen à?"
Garp nghe Dunn nói thì hỏi.
"Coi như vậy đi!"
Nghĩ ngợi, Dunn cũng không phủ nhận.
"Trước đây có một hải quân ở đó, nhưng sau khi trải qua một trận chiến với hải tặc thì đã xuất ngũ."
Dunn nói vậy, Garp càng thêm tò mò.
Nhưng Dunn rõ ràng không có ý định nói hết.
Thượng tá Mouse âm thầm suy nghĩ.
Vốn còn định sau khi làm chỉ huy trưởng sẽ vớt chút tiền dưỡng lão xung quanh, xem ra là không được rồi.
Dunn không nói gì, chỉ riêng việc quen thân với trung tướng Garp thôi cũng đủ để hắn không muốn dây vào.
Dù sao cũng đâu chỉ có một cách.
Mắt thượng tá Mouse đảo liên tục.
"Đi thôi!"
Dunn khoát tay, quay người rời đi.
"Trung tướng Garp?"
Mouse nhìn theo Dunn rời đi, cẩn thận lên tiếng.
"Lão phu cũng muốn về bản bộ."
Garp liếc nhìn thượng tá Mouse, đứng dậy nói.
Thật ra vừa rồi hắn đã nhìn ra Dunn dường như đang cảnh cáo cái tên chỉ huy trưởng căn cứ này.
Nhưng hiện tại hắn không có tâm trí nào để truy cứu đến cùng.
Dunn lái xe rất nhanh.
Không lâu sau đã đến làng Cocoyashi.
"Như cũ chứ?"
Dunn mỉm cười nhìn Bell-mère.
"Hả?"
Lần thứ ba, vẫn là muốn mua hết à?
Người này đúng là thần tài mà.
Chỉ có điều lần này, bên cạnh Bell-mère có hai cô bé đi cùng.
Một cô tóc xanh biển, một cô tóc vàng màu quýt, cả hai đều tò mò nhìn Dunn.
Người này chính là người đã khiến cuộc sống của họ những ngày qua trở nên tốt đẹp hơn sao?