Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 02: Đệ tử hàn môn

Chương 02: Đệ tử hàn môn
Chỉ thấy phụ thân của hắn đang lảo đạo chạy về phía nhà, toàn thân nước bùn, mặt mũi tràn ngập máu tươi. Cách không xa sau lưng gã có ba đứa trẻ đang cười toe toét đuổi theo, không ngừng dùng đá và bùn ném phụ thân hắn.
Tuy rằng Lý Diên Khánh cũng không thích phụ thân triều Tống này, nhưng thích hay không là chuyện nhà đóng cửa bàn sau, khi người ngoài bắt nạt phụ thân hắn, hắn lại không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Đại Hắc, đi cắn chúng!
Lý Diên Khánh mở cửa sân, Đại Hắc gầm lên giận dữ, nhảy phốc ra ngoài.
Đại Hắc thế tới hung hăng, lập tức xông qua bên cạnh Lý Đại Khí. Lý Đại Khí chấn động, thoáng đứng vững. Gã thấy chó lớn nhào về phía ba người, nóng vội đến độ gã dậm chân:
- Mau trở lại!
Đại Hắc lại không để ý tới gã, nó phẫn nộ nhào tới ba tên ác đồng. Ba người sợ tới mức hô lên sợ hãi, quay người trốn đi, giống như con thỏ chạy không thấy tăm hơi, xa xa còn nghe thấy tiếng kêu gào của Lưu Phúc Nhi.
- Không xong, lúc này gây họa lớn rồi.
Lý Đại Khí nóng vội không biết làm thế nào mới tốt. Gã vội vàng đuổi tới, không bao lâu lại chán nản thất vọng trở về, người và chó cũng không thấy bóng dáng.
Lúc đi vào sân nhỏ, gã hung hăng đá văng cửa sân, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta không thể không làm thịt con chó kia!
- Nếu là con, con sẽ hung hăng đánh ba tên vương bát đản kia một chầu, tuyệt đối sẽ không đá cửa nhà mình, càng sẽ không mắng chó bảo vệ chủ!
Lý Diên Khánh ở một bên đáp lại một câu.
Lý Đại Khí ngơ ngác nhìn con trai, một tháng này gã đã quen thuộc giọng điệu của con trai. Từ sau khi vớt con trai dưới giếng lên, dường như biến thành người khác. Hai Ngốc nổi tiếng trong thôn lúc trước, cả ngày thi chạy với chó trong đồng ruộng, khiến người trong thôn đều giễu cợt mình sinh ra đồ chó con.
Nhưng hiện giờ, con của gã dường như đổi thành người khác, tính tình thay đổi, dĩ nhiên thích đọc sách, những thay đổi này đều khiến gã cực kỳ kích động.
Nhưng cũng khiến Lý Đại Khí cảm thấy cực kỳ hoang mang khó hiểu chính là con trai tuổi còn nhỏ như vậy, lại phản cảm chống lại khoa cử như thế, hắn hiểu được khoa cử là cái gì sao?
Lý Đại Khí đương nhiên đã dạy con trai, hơn nữa dạy hắn đọc sách suốt hai năm. Con trai ngốc rất khó dạy, dạy rất gian khổ, nhưng Lý Đại Khí không chịu buông tha, tiêu hao hết tâm huyết, con trai ngốc rốt cuộc thuộc một bài Tĩnh Dạ Tư, tuy rằng còn chưa thể thông thuận, thỉnh thoảng còn quên, nhưng chỉ cần mình nhắc nhở hắn mở đầu, con trai sẽ lắp bắp đọc tiếp, khiến cho Lý Đại Khí kiêu ngạo, ai nói con trai ngốc, không phải cũng thuộc thơ Đường sao? Rất nhiều đứa trẻ trong thôn còn không biết đây!
Cho dù Lý Đại Khí không cách nào hiểu được một tháng này con trai đột nhiên có bổn sự thần kỳ vô sự tự thông, nhưng gã vẫn tìm được một lý do để giải thích, đó chính là con trai thật ra nhớ kỹ những gì mình dạy dỗ hai năm qua, chẳng qua lúc trước không cách nào biểu đạt ra, lần rơi xuống giếng con trai mới hoàn toàn mở được chỗ then chốt.
Thoáng phân thần, lại thấy con trai mang theo một cái thùng gỗ rách đi tới bên giếng, Lý Đại Khí sợ hãi vội vàng hô:
- Chớ tới gần giếng, để phụ thân làm!
Gã tiến tới cướp lấy thùng gỗ, lấy nửa thùng nước từ trong giếng, rửa sạch máu tươi trên mặt. Lúc này Đại Hắc chạy về từ bên ngoài, chạy vội tới trước mặt chủ nhân vẫy đuôi xin thưởng.
Thực ra Lý Đại Khí cũng rất thích Đại Hắc, con trai trượt chân rơi xuống giếng, nhờ có nó kịp thời dẫn người tới cứu, mới giữ được mạng sống cho con mình.
Nhưng tâm tình của gã hôm nay rất xấu, con chó vẫy đuôi xin thưởng trước mặt gã, gã lập tức giận tím mặt, vung gậy góc tường đánh tới Đại Hắc:
- Đánh chết con chó điên mày, đánh chết kẻ chỉ biết gây rắc rối này!
Đại Hắc bị đánh kêu thảm thiết, cuộn lại thành đống. Lý Diên Khánh nhào tới bảo vệ chó. Lý Đại Khí thu gậy không kịp, đánh mạnh một gậy vào vai con trai. Một gậy này đánh cho Lý Diên Khánh đau đớn tận xương. Lý Đại Khí lỡ tay, sợ tới mức vội vàng ném gậy, tiến tới run giọng nói:
- Con của ta, phụ thân không phải cố ý, có nặng lắm không?
Lý Diên Khánh nhịn đau nhức nhìn gã chằm chằm nói:
- Vừa rồi tại sao cha không lấy gậy gộc đánh ba tên khốn kia? Cha cũng chỉ biết đánh người nhà mình!
Lý Đại Khí không giải thích, vội vàng xoa vai cho con trai:
- Để cho phụ thân nhìn xem, có nặng lắm không?
Lý Diên Khánh hờn dỗi giãy khỏi tay gã, quay người đi về trong nhà. Hắn ngồi trên giường gạch, mặt hướng vào vách, tức giận đến nỗi ngực phập phồng. Hắn thực sự không thể chịu đựng nổi người cha nhu nhược nhát gan này.
Làm việc vặt tại chuồng ngựa Lý gia bị người chăn ngựa bắt nạt, đọc sách nhiều năm như vậy, lại bị những hạ nhân không biết chữ mắng không ngẩng được đầu lên, hôm nay dĩ nhiên bị ba đứa trẻ làm nhục, cái rắm cũng không dám thả, lại chỉ biết trút giận lên con chó trung tâm hộ chủ, Lý Diên Khánh hắn sống hai đời hai mươi tám năm, còn chưa từng chịu ủy khuất như ngày hôm nay.
- Ta biết rõ con coi thường phụ thân, phụ thân là kẻ vô dụng!
Cửa ra vào truyền tới tiếng thở dài của Lý Đại Khí:
- Có một số người chúng ta không thể trêu vào, không phải phụ thân sợ mấy đứa trẻ, mà là… Ài! Nói con cũng không hiểu, chờ con lớn lên sẽ hiểu.
Lý Diên Khánh không để ý tới phụ thân, vẫn hờn dỗi không lên tiếng, hắn làm sao có thể không hiểu.
Lý Đại Khí thấy con trai không thèm nhìn mình, liền nghĩ ngợi làm sao để dỗ con trai vui vẻ. Lúc này gã chợt nhớ tới một vật, lập tức vỗ mạnh vào đầu mình một cái:
- Xem phụ thân hồ đồ này, thứ tốt cũng quên, phụ thân mua cho con cái này.
Gã lấy trong ngực một bọc nhỏ ra, đi vào phòng đưa cho con trai cười nói:
- Đây là bánh hấp nước đường mà con thích nhất, hôm nay phụ thân đặc biệt tới thị trấn mua, vẫn còn nóng lắm, nhanh ăn đi!
Lý Diên Khánh thầm thở dài trong lòng, tuy rằng phụ thân hắn uất ức vô dụng, lại thật lòng yêu thương hắn. Hắn lắc đầu nói:
- Con không muốn ăn, cha ăn đi!
- Phụ thân mua hai cái, đã ăn một cái, đây là để lại cho con. Đúng rồi, phụ thân còn có chút chuyện, con nhanh ăn đi, có thể tối nay phụ thân sẽ trở lại, trước khi đi ngủ con nhớ rõ đóng kỹ cửa lại.
Lý Đại Khí nghĩ tới con chồn ở góc tường, gã phải tranh thủ thời gian tới tiệm thuốc trong thị trấn bán đi, lại mua chút nến hương trở lại, hôm nay là ngày quan trọng.
Lý Đại Khí đặt bọc nhỏ lên bàn, lại tới kho củi cầm chiếc mũ rộng vành rách đỉnh đầu, vội vàng rời khỏi nhà.
Lý Diên Khánh nhìn bọc nhỏ được bọc rất chặt chẽ, bụng hắn cũng sôi ùng ục một hồi, lúc này Đại Hắc tiến tới từ bên ngoài, nhảy lên giường, dựa sát vào bên cạnh hắn.
Lý Diên Khánh sờ đầu chó cười nói:
- Hôm nay biểu hiện rất dũng cảm, đáng khen thưởng, chúng ta mỗi người một nửa.
Hắn giật bỏ rạ lúa mạch, rút một chiếc bánh hấp vẫn còn ấm áp bên trong, xé nó thành hai nửa, một nửa nhét vào mồm chó, còn hắn cũng mở to miệng gặm, nước đường ngọt ngào chảy vào trong miệng, cẩn thận thưởng thức hương vị, hắn thực sự rất thích bánh hấp nước đường này.

Lúc nửa đêm, Lý Diên Khánh bị một tiếng nói chuyện rất nhỏ làm bừng tỉnh. Hắn ngửi thấy một mùi vị kỳ quái, không khỏi mơ màng mở mắt ra, thấy trong sương phòng bên cạnh có điểm sáng lúc sáng lúc tối, hắn nghe ra tiếng nói, là phụ thân hắn đang làu bàu.
Thế nhưng trong sương phòng không có cái gì, phụ thân ở đó làm gì?
Lòng hiếu kỳ chiến thắng bối rối, hắn bò dậy khỏi tường đất, dán vào tường rón rén đi qua. Tới cửa, hắn lặng lẽ vươn đầu nhìn trong sương phòng.
Chỉ thấy một ngọn nến đặt trên mặt đất, một lò hương có ba cây hương, khói xanh lượn lờ, mùi hắn vừa ngửi thấy đúng là mùi khói này.
Một khối linh bài đặt trước lư hương, không cần nhìn Lý Diên Khánh cũng biết đây là bài vị của mẫu thân hắn. Hắn không có chút ấn tượng nào đối với mẫu thân triều Tống của mình, dường như bà chết bệnh lúc hắn hai tuổi. Nhà mẹ đẻ của bà họ Đinh, phụ thân gọi bà là Vân Nương. Trong lời cằn nhằn liên miên của phụ thân mỗi ngày, hắn biết rõ mẫu thân là nữ nhân xinh đẹp hiền lành nhất cõi đời này. Trong lòng Lý Diên Khánh vẫn luôn rất đáng tiếc, nếu như người mẹ này còn khỏe mạnh, cha con họ cũng không sống chật vật như thế.
Phụ thân ngồi trước linh vị, thao thao nói gì đó. Lý Diên Khánh không lắng nghe, nhưng hắn vẫn kinh ngạc phát hiện, bên cạnh phụ thân dĩ nhiên có một đống tiền lớn, dùng dây thừng xuyên qua, một chuỗi khoảng sáu bảy trăm, đoán chừng có mười chuỗi, dựa theo Tống chế, đây là mười quan tiền rồi.
Bên cạnh có một cái bình gốm rỗng, đặt ngang trên mặt đất, góc phòng còn có một hố to, đất bị đào lên, hóa ra tiền giấu ở chỗ này.
Lý Diên Khánh không có khái niệm gì đối với tiền bạc triều Tống, nhưng hắn biết rõ, bánh hấp nước đường hắn ăn chiều hôm nay, khoảng mười văn tiền một cái, bánh hấp chỉ cần ba văn tiền.
Chồng tiền này có thể mua mấy ngàn cái bánh hấp nha! Mục tiêu trước mắt của Lý Diên Khánh không cao, hắn chỉ hi vọng ăn no bụng, buổi sáng hôm qua chỉ ăn hai cái bánh bao đậu không nhân, buổi chiều ăn nửa cái bánh hấp, triều Tống lại không ăn cơm trưa, thực sự đói bụng tới khó chịu.
Phụ thân dốc sức tiết kiệm, tích lũy nhiều tiền như vậy để làm gì?
Lý Diên Khánh bắt đầu có hứng thú với lời lầm bầm của phụ thân.
- Vân Nương, hôm nay ta rốt cuộc tích lũy đủ mười quan tiền rồi, có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng, đưa con chúng ta đi đọc sách rồi. Vân Nương, nàng chắc chắn cũng rất vui mừng, đúng không?
Lý Diên Khánh cảm thấy sặc mũi, vội vàng quay đầu đi.
- Vân Nương, ta biết rõ một mình nàng ở dưới đất rất cô đơn. Nhưng không sao, chờ con trai trưởng thành, ta trả xong khoản nợ, sẽ đi cùng với nàng, chúng ta cùng xem con trai thi đậu khoa cử, có tiền đồ hơn phụ thân hắn…
Lý Diên Khánh lau mặt một cái, lặng lẽ quay người trở lại giường đất, nhìn chiếc áo rách rưới buộc trên người phụ thân, hắn cũng không nhịn được nữa, bụm lấy chăn mền im lặng khóc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất