Chương 10: Huynh đệ thương lượng.
Còn chưa kịp yêu cầu Tộc trưởng, Lý Diên Khánh đã chạy về thôn năn nỉ Hồ đại thúc tới huyện thành, nói cho phụ thân Lưu Thừa Hoằng đã bị đuổi ra Lý phủ, không cần để ý tới khoản tiền gọi là ‘Tiền thuốc men’ kia. Lý Diên Khánh lo lắng phụ thân không biết rõ tình hình, bị Lưu Thừa Hoằng gạt đi một khoản tiền.
Lưu Thừa Hoằng cùng đường mạt lộ, có thể kiếm được khoản nào hay khoản đó, cơ hội này gã hẳn là sẽ không bỏ qua.
Hồ đại thúc không nói một câu, cầm gậy canh gác liền tới huyện thành. Sắp xếp xong xuôi chuyện quan trọng nhất, Lý Diên Khánh cực kỳ buồn ngủ liền vùi đầu chìm vào mộng đẹp.
Ngay lúc Lý Diên Khánh thoải mái chìm vào giấc ngủ, Tộc trưởng Lý Văn Hữu lại xử lý khắc phục hậu quả chuyện từ đường cùng huynh đệ ở trong phủ.
Lý Văn Hữu không chỉ là Tộc trưởng Lý thị, đồng thời cũng là danh thân huyện Thang Âm, là khách quý của Tri Huyện Lưu Trinh, Tam đệ Lý Văn Quý của gã là Đô Bảo Chính của thôn Hiếu Hòa.
Gã được coi trọng như vậy, mấu chốt là gã có được một huynh đệ làm quan ở kinh thành, Nhị đệ Lý Văn Tự.
Lý Văn Tự làm một quan viên thất phẩm ở kinh thành, tuy rằng thất phẩm được xưng là quan tép riu, nhưng trên thực tế, Tri Huyện Thang Âm cũng chỉ bát phẩm, quan thất phẩm ở kinh thành cũng là đại nhân vật khó lường ở quê nhà.
Dựa vào truyền thống làm quan ở kinh thành, vẻ vang quê nhà, Lý Văn Tự xây dựng một tòa nhà lớn diện tích chừng tám mẫu ở thị trấn Lộc Sơn, để phụ thân gã ở lại. Sau khi cha già tiên thăng năm trước, liền do Đại ca Lý Văn Hữu ở nơi này, tòa nhà lớn này liền thành chỗ ở của Tộc trưởng.
Lý Văn Hữu bị phong hàn trong đêm, uống một chén trà nóng, cảm thấy đã khá hơn nhiều. Gã khẽ vuốt linh bài đại tổ trên bàn nhỏ nói với Tam đệ Lý Văn Quý:
- Tam đệ cũng đừng xin tha cho hắn nữa, thu thuế phú đổi người khác cũng có thể làm được, không nhất định cứ phải Lưu Thừa Hoằng hắn. Lưu Thừa Hoằng chọc không ít thị phi, tộc nhân mấy Phòng đều có rất nhiều ý kiến với hắn. Trước khia là phụ thân sủng ái hắn, khiến cho hắn làm xằng làm bậy. Sau khi phụ thân tiên thăng, hắn không chỉ không thu liễm, trái lại càng thêm ức hiếp tộc nhân. Lần này con của hắn lại đốt từ đường, nếu như tha cho hắn, chỉ sợ chức Tộc trưởng này ta làm không lâu được, lần này ta quyết tâm đuổi hắn đi, không chỉ vì từ đường, ngươi cũng đừng khó xử ta nữa.
Lý Văn Quý với tư cách là Đô Bảo Chính, phụ trách trưng thu thuế khóa lao dịch thôn quê. Thuế phú triều đình nặng nề, bóc lột hàng ngày, dân chúng mâu thuẫn rất lớn, đám quan tầng dưới chót thu thuế khó khăn, mặc dù Lưu Thừa Hoằng là người hung ác tàn bạo, nhưng thu thuế rất đắc lực, là phụ tá đắc lực của Lý Văn Quý, kiêm nhiệm tuyến đầu thu thuế.
Lý Văn Quý vừa mới trở về từ trong huyện, biết được từ đường bị đốt, lại nghe nói Đại ca muốn đuổi Lưu Thừa Hoằng đi, Lý Văn Quý lập tức nóng nảy, không để ý từ đường, chạy đến tìm Đại ca cầu tình thay Lưu Thừa Hoằng
Đại ca nói đến nước này, Lý Văn Quý thầm thở dài, cười khổ nói:
- Ta nghe Đại ca, Lưu Thừa Hoằng quả thực đắc tội quá nhiều người, đi cũng tốt. Đại ca cảm thấy để cho Tôn quản gia thay thế vị trí của hắn thì thế nào?
Tôn quản gia cũng là phụ tá đắc lực của Lý Văn Quý. Lưu Thừa Hoằng bị đuổi là kết cục đã định, Lý Văn Quý chỉ có thể lui mà cầu kế tiếp, để cho Tôn quản gia mình một tay nhấc lên thay thế, trở thành đại quản gia Lý phủ.
Lý Văn Hữu thở dài nói:
- Buổi tối hôm nay xả ra một chuyện lớn, ta tâm loạn như ma, chuyện Tôn quản gia hai ngày nữa rồi nói!
Lý Văn Quý nhìn thoáng qua linh bài đại tổ trên bàn, thấp giọng nói:
- Đại sự mà Đại ca nói, đó là chuyện đại tổ hiển linh?
- Ngươi cũng nghe nói sao?
Lý Văn Quý gật đầu:
- Trong phủ đều đang nói chuyện này, nhưng ta cảm thấy hơi kỳ quặc, loại chuyện này chưa bao giờ xảy ra, đêm nay sao lại xuất hiện?
Lý Văn Hữu hơi tức giận trừng mắt liếc Tam đệ:
- Bởi vì từ đường chưa từng bị đốt, linh bài đại tổ cũng chưa bao giờ gặp lửa, đại tổ hiển liên đương nhiên sẽ không xuất hiện, ngươi hi vọng loại chuyện này xuất hiện mấy lần mới được!
Lý Văn Quý quả thực xấu hổ, vội vàng giải thích:
- Đại ca đừng nóng giận, tiểu đệ không có ý này…
- Ta biết ngươi không có ý này!
Có lẽ cảm thấy mình nói hơi nặng, Lý Văn Hữu cũng giảm giọng điệu:
- Bởi vì đêm nay ngươi không ở hiện trường, không biết tình hình xảy ra khi đó. Coi như ta tận mắt nhìn thấy, đứa nhỏ khác đều sợ trốn xa, đứa bé kia dĩ nhiên xông vào đám cháy, trong khói đặc và lửa cháy, nếu như không có đại tổ chỉ dẫn, hắn làm sao có thể tìm được khối linh bài này? Không có đại tổ chỉ dẫn, hắn làm sao có thể chạy ra khỏi đám cháy?
- Thế nhưng mà… chuyện này cũng quá trùng hợp đi!
Nếu như không tận mắt nhìn thấy chuyện này, quả thực rất khó tin tưởng, huống hồ Lý Văn Quý luôn khôn khéo hơn người, trong lòng của gã nghi hoặc cũng rất bình thường.
Nhưng Lý Văn Hữu lại tận mắt nhìn thấy, tin tưởng không nghi ngờ. Gã khoát tay ngắt lời Lý Văn Quý:
- Ta biết rõ ngươi đang hoài nghi cái gì, nhưng hắn chỉ là một thằng nhóc sáu tuổi ở nông thôn, ngươi cảm thấy hắn sẽ châm lửa đốt từ đường?
Lý Văn Quý cũng cảm thấy lòng nghi ngờ của mình quá nặng, lại đi hoài nghi một đứa nhỏ sáu tuổi. Gã vội vàng áy náy nói:
- Đại ca nói đúng, tiểu đệ quả thực không nên hoài nghi lung tung.
Lý Văn Hữu gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn khó có thể che giấu, thấp giọng nói:
- Tam đệ, ngươi còn chưa hiểu được, mấu chốt là đại tổ hiển linh rồi, nếu chuyện này khiến Lý thị ở kinh thành và phía nam biết rõ, Lý thị Tương Châu chúng ta từ nay có thể dựng thẳng sống lưng rồi.
Lý Văn Hữu dù sao chỉ là một tài chủ địa phương, tầm mắt không cao, cũng chỉ đăm chiêu lo lắng một mẫu ba phần đất của mình, gã không nghĩ tới, Lý Cảnh hiển linh nếu bị triều đình hoặc Thiên tử biết, hậu quả sẽ thế nào?
- Tiểu đệ đã hiểu được, Đại ca, vậy bước tiếp theo chuẩn bị làm sao bây giờ?
Lý Văn Hữu suy nghĩ một chút nói:
- Sáng sớm ngày mai ngươi tới từ đường nhìn xem, cân nhắc một chút phương án xây dựng lại, ta tự mình tới thôn Lý Văn một chuyến.
…
Trong giấc mộng, Lý Diên Khánh bắt cá trong dòng suối ở cửa ra từ đường, nước bỗng nhiên thâm lại, bao phủ lấy hắn. Hắn nóng vội nắm lung tung, lại không nắm được cây cỏ cứu mạng, lập tức sẽ bị chết đuối, Lý Diên Khánh nhất thời tỉnh lại thở hổn hển.
Mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt tròn nhỏ nhắn mang theo nụ cười nghịch ngợm, cái mũi của mình bị hai ngón tay nắm lấy, khó trách nằm mơ chết đuối.
- Nhị ca ca đã tỉnh rồi!
Tiểu Thanh Nhi vui mừng vỗ tay. Lý Diên Khánh hô hấp thông suốt, hắn vội vàng ngồi dậy. Đại Hắc bên cạnh cũng không biết chuồn mất bao lâu, sắc trời bên ngoài đã sáng rồi.
- Tiểu Thanh Nhi sao lại tới rồi?
Lý Diên Khánh sờ đầu của nàng cười hỏi.
- Tổ nương để cho ta đưa chút đồ ăn cho Nhị ca ca.
Tiểu Thanh Nhi đặt một cái rổ nhỏ xuống trước mặt hắn, bên trong là mấy cái bánh bao không nhân. Lý Diên Khánh quả thực đói bụng lắm, cầm một cái lên liền gặm, miệng cười nói mơ hồ không rõ:
- Ngươi không gọi ta Nhị Ngốc ca ca sao?
- Ừ!
Tiểu Thanh Nhi gật mạnh đầu, học giọng điệu phụ thân nói:
- Tiểu Thanh Nhi, Nhị ca ngươi là đứa nhỏ thông minh, về sau đừng gọi hắn Nhị Ngốc ca ca nữa.
Lý Diên Khánh cười ha ha, hắn chợt nhớ tới một vật, liền lấy ra từ trong góc, cười nói:
- Nhắm mắt lại, Nhị ca ca cho ngươi ăn đồ tốt.
Tiểu Thanh Nhi dùng hai tay che mắt, lại vụng trộm để lại khe hở:
- Đồ ăn gì ngon chứ?
Lý Diên Khánh tách một miếng bánh bạch ngọc nhét vào miệng nàng, đây là một miếng hắn đặc biệt lưu lại cho Tiểu Thanh Nhi.
- Rất ngọt nha! Nhị ca ca, là cái gì vậy?
Nàng mở to đôi mắt đen lúng liếng hỏi.
Lý Diên Khánh nhét bánh vào tay nàng, cười nói:
- Chúng ta cùng ăn, ngươi ăn bánh, ta ăn bánh báo không nhân!
Tiểu Thanh Nhi đưa bánh bạch ngọc lên miệng gặm, lưu luyến nhìn bánh bạch ngọc nhỏ đi từng chút.
- Ăn ngon không?
- Ừ! Ăn ngon, Nhị ca ca, đây là bánh gì?
- Cái này gọi là… bánh đắc thắng, ta mua trong thị trấn.
Lý Diên Khánh cũng không dám nói cho nàng biết cái này là bánh bạch ngọc.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô của Hồ đại nương:
- Tiểu Thanh Nhi!
Tiểu Thanh Nhi vội vàng nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng Lý Diên Khánh, mang theo rổ không chạy đi nhanh như chớp:
- Nhị ca ca, chờ lát nữa ta tới tìm ngươi chơi!
Ngủ một giấc ngon lành, lại ăn ba cái bánh bao không nhận, Lý Diên Khánh cảm thấy tinh thần sảng khoái. Hắn mặc quần áo đi vào sân, đánh một thùng nước trong giếng chuẩn bị rửa mặt đánh răng, lại nghe Hồ đại nương nói ngoài cửa lớn:
- Đại Khí không ở nhà, trong nhà chỉ có một đứa trẻ.
- Ha ha! Chúng ta đúng là đến tìm Khánh nhi.
Lý Diên Khánh nghe ra được đây là giọng Tứ thúc Lý Đại Quang, hắn vội vàng rửa sạch mặt mũi, sửa sang quần áo một chút, lúc này cửa sân mở ra, mấy người từ bên ngoài đi tới.