Chương 111: Chuyện ở tửu lâu (4).
- Chúng ta đừng quan tâm mấy chuyện mất hứng này làm gì, nói chuyện gì thú vị chút đi.
Uống thêm vài chầu rượu nữa, Hồng Đại Chí vỗ vỗ lưng Chu Xuân, cười nói với Lý Diệu Khánh:
- Ta nghe Văn Xương nói, lão đệ là đầu bảng thi huyện Thang Âm, trùng hợp thật! Trong ba chúng ta cũng có một đầu bảng, lão đệ đoán xem là ai?
Lý Diên Khánh đảo mắt, quét mắt nhìn ba người bọn họ:
- Chẳng lẽ là Chu huynh?
Ba người vỗ tay cười to:
- Đoán đúng lắm!
Chu Xuân vội vàng khoát tay nói:
- Ta đứng đầu bảng chỉ là may mắn thôi, không so được với Lý hiền đệ tuổi trẻ tài cao.
- Chu huynh khiêm tốn quá rồi.
Chu Xuân lắc đầu:
- Ta không hề khiêm tốn, ta đã từng đọc bài thi của hiền đệ rồi, câu hỏi chính sách hiền đệ đáp rất giỏi, quả thực rất có ý nghĩa thực tế trong chế độ thẩm tra. Tổ phụ ra khen không ngớt miệng, ta đã biết chân tướng vụ án Quán Đào Lương cho nên mới may mắn được điểm cao.
Hồng Đại Chí cười nói:
- Hai người đừng có mà khiêm tốn nữa! Bảng Phong Vân của kỳ thi lần này, hai người đều đề tên trên bảng hết mà.
- Bảng Phong Vân của kỳ thi gì cơ?
Lý Diên Khánh đang định uống rượu, nghe vậy bèn tò mò hỏi.
Chu Xuân cười cười giải thích:
- Mấy chuyện nhàm chán của đám người nhàm chán thôi ấy mà, bọn họ sẽ tổng hợp thông tin của những sĩ tử có tên tuổi thành một danh sách, gọi là bảng Phong Vân của kỳ thi, năm nay là năm đầu tiên bảng đó xuất hiện.
- Không biết trên bảng có những ai?
- Còn là ai vào đây nữa?
Phùng Táp hừ lạnh một tiếng, đáp:
- Danh sách trên bảng đa số đều là thái học sinh từ Kinh Thành và tú tài của bốn thư viện lớn, sĩ tử ở Tương Châu chỉ có năm người. Vị trí cao nhất là Viêm Minh đứng đầu bảng An Dương, đứng thứ chín, Lý lão đệ đứng thứ mười một, Văn Xương thì thứ mười tám. Huyện Lâm Lự không có ai trong bảng.
Hồng Đại Chí cười nói:
- Không ngờ Phùng huynh lại nói một câu dài như vậy, cũng có thể lên bảng trong ký ức của ta rồi đó.
Phùng Táp bơ y luôn, tiếp tục nói với Lý Diên Khánh:
- Chớ xem thường bảng danh sách này, nghe nói ba quán đánh bạc ở An Dương đều mở cược dựa trên danh sách này đó. Ba hạng đầu được đặt nhiều nhất chính là ba vị thái học sinh quê An Dương: Triệu Ngọc Thư, Dương Độ và Võ Bang Xương.
- Ai đang nhắc tới tên ta đó?
Vừa dứt lời, ở cửa có vài sĩ tử đang đứng, tuổi khoảng hai mươi, sĩ tử ở giữa mặc một bộ áo dài màu trắng bằng gấm, đầu đeo ngọc quan, mặt mày anh tuấn, khoanh hai tay trước ngực, nhìn bốn người trong phòng với vẻ ngạo mạn.
- Đó chính là Triệu Ngọc Thư, được xưng đệ nhất tài tử Tương Châu.
Lý Diên Khánh nhận ra mấy vị sĩ tử đứng sau Triệu Ngọc Thư, hai trong số đó là Vương Văn Hoan và Dương Vũ hắn gặp trên đường tới An Dương. Hai người này cun cút đi theo sau Triệu Ngọc Thư như chó săn, chỉ vào Lý Diên Khánh, thấp giọng nói gì đó?
Lý Diên Khánh xoay người, quay lưng lại với cửa lớn, phớt lờ đám khách không mời này.
Chu Xuân là người lớn nhất trong đám, y vội vàng tiến lên chắp tay nói xin lỗi:
- Chúng ta đang nói đến bảng Phong Vân, chứ không hề cố ý nhắc tới tên Triệu huynh.
- Thế à? Nhìn là biết mấy vị nhân huynh rất biết tìm thú vui, vừa có thể nghe khúc hát của Yên Nhi, vừa có thể nói này nói nọ sau lưng người khác. Vui một mình chẳng bằng cùng chung vui, các vị đang nói gì thế? Nói ra để mọi người cùng góp chuyện đi!
Bốn người đều ý thức được, những thái học sinh này tới gây chuyện vì việc ca kỹ vừa rồi.
Lúc này, Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Các hạ có chuyện gì thì vào phòng nói, đừng đứng trên hành lang của người khác mà nói.
- Ồ! Ta không biết ở đây còn có một đứa trẻ con cơ đấy!
Triệu Ngọc Thư giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc, gã chầm chậm bước lên trước, đánh giá Lý Diên Khánh một vòng, quay đầu lại hỏi Vương Văn Hoan và Dương Vũ:
- Nó là ai? Cũng là người tới tham gia khoa cử à?
Vương Văn Hoan bĩu môi:
- Người ta là đầu bảng huyện Thang Âm đó! Thư sinh đứng đầu huyện Thang Âm!
Triệu Ngọc Thư vội vàng vỗ vỗ ngực vài cái:
- Dọa chết ta rồi! Đầu bảng huyện Thang Âm, nghe cái danh xưng này, ta còn tưởng huyện Thang Âm chẳng còn ai nữa nên mới để một thằng nhóc mười mấy tuổi vắt mũi chưa sạch đứng đầu bảng đấy! Ô hô quá lắm thay!
- Các hạ hình như cũng là người đứng đầu bảng Phong Vân nhỉ? Nghe thấy cái danh xưng này, ta cứ tưởng Tương Châu chẳng còn ai nên mới để một tên thái học sinh nhỏ nhoi đứng đầu bảng! Ô hô, quá lắm thay!
Lý Diên Khánh châm chọc lại gã một câu, Triệu Ngọc Thư biến sắc, nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh, nói:
- Tốt nhất ngươi nói cho rõ ràng vào!
Lý Diên Khánh cười cười:
- Ta đã nói rõ lắm rồi mà, ngươi muốn ta nhắc lại à?
Lúc này, Chu Xuân bước lên trước, ôm quyền nói:
- Triệu huynh, nếu chúng ta có chỗ nào đắc tội với huynh, ta xin lỗi huynh. Có điều nếu Triệu huynh không còn chuyện gì thì xin hãy đi cho!
Hôm nay Triệu Ngọc Thư chiêu đãi mấy thái học sinh tới từ huyện khác một bữa, gã gào lên làm loạn, vốn tưởng rằng ca kỹ Yên Nhi kia sẽ ngoan ngoãn sang phòng mình hát khúc, ai ngờ Yên Nhi bơ đẹp gã luôn, khiến gã chẳng còn mặt mũi nào trước đám người mình đã mời. Vì vậy gã trút hết giận lên những sĩ tử phòng bên cạnh này.
Những sĩ tử từ Thái Học trở về này vốn ngạo mạn kiêu căng, cực kỳ coi thường những sĩ tử ở Tương Châu. Nếu Lý Diên Khánh ăn nói khép nép, xin lỗi gã thì còn được, thế nhưng hắn cứ đối đầu với gã hết lần này tới lần khác, khiến gã càng thêm bực tức.
Lại thêm hôm nay Triệu Ngọc Thư hơi quá chén, dưới sự kích thích của cồn, gã đã mất đi lý trí và phong độ mà một người đọc sách nên có, phương diện tục tằng vẫn luôn giấu trong lòng bộc lộ ra cả, gã cực kỳ phách lối ngang ngược, chỉ thẳng vào mặt Chu Xuân, mắng:
- Ngươi là cái thá gì? Chỉ là cháu trai của nhà nho đệ nhất chốn Hà Bắc, tổ phụ ngươi còn chưa dạy được một tiến sĩ, thế mà cũng xứng với cái danh “nhà nho đệ nhất chốn Hà Bắc” ấy à?
Chu Xuân và bạn bè y vô cùng giận dữ, nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Thư:
- Mồm miệng ngươi sạch sẽ chút cho ta!
Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Còn Thái học sinh cái gì nữa! Đức hạnh gì không biết, thật sự làm Thái Học mất mặt!
Triệu Ngõ Thư bỗng quay người, đưa tay bóp cổ Lý Diên Khánh, giơ nắm đấm lên trước mặt hắn:
- Tiểu tử thúi, ngươi đừng chọc vào ta! Thức thời chút đi, nhanh chóng nhận lỗi cho ta, nếu còn dám ăn nói vô lễ, ta cho mũi ngươi nở hoa luôn!
Lý Diên Khánh đẩy tay gã ra, thản nhiên nói:
- Ta thấy ngươi uống quá chén rồi đấy.
Lúc này, Vương Văn Hoan nói nhỏ một câu bên tai Triệu Ngọc Thư, Lý Diên Khánh chỉ nghe thấy hai chữ “Tróc Đao” (Viết hộ văn cho người khác), lông mày hắn nhíu chặt, nhìn chằm chằm Vương Văn Hoan với ánh mắt sắc bén.
Triệu Ngọc Thư há to miệng, cố ý ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, chỉ thẳng vào mũi Lý Diên Khánh, cười to vô cùng:
- Hóa ra… Hóa ra cha ngươi tên là Tróc Đao, cái tên này buồn cười mất! Ta cười đến quặn cả ruột rồi…
Chưa đợi gã nói xong, gã bỗng thấy một nắm đấm xuất hiện trước mắt mình, “bụp” một tiếng, Lý Diên Khánh giáng lên mũi gã một đấm. Triệu Ngọc Thư hét thảm một tiếng, cả người bay về phía sau, phần lưng nặng nề đập vào ván gỗ, mặt mũi đầy máu tươi, gã che mũi kêu thảm.