Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 117: Kỳ thi Giải Thí (5).

Chương 117: Kỳ thi Giải Thí (5).
Lý Diên Khánh nhìn phần giấy dán tên, hồ dán đã khô cả rồi. Hắn thổi tắt ngọn nên sắp cháy hết, dọn dẹp mọi thứ, đặt lại vào giỏ, những thứ cần đổi đồ mới đều được hắn đặt lên bàn. Buổi tối giám thị sẽ tới từng phòng đổi đồ.
Lý Diên Khánh kéo kéo dây thừng, chiếc chuông phía trên kêu leng keng. Lát sau, giám thị xuất hiện trước mặt hắn. Lý Diên Khánh nộp hết bài thi và giấy nháp cho giám thị, giám thị kiểm tra số lượng giấy thi và giấy nháp rồi cầm lấy ba tờ giấy thi chính thức, nói với vẻ lạnh lùng:
- Đi được rồi.
Lý Diên Khánh rời khỏi phòng thi gắn bó với mình gần một ngày, hắn chỉ cảm chân mình tê rần rần, có điều trong lòng lại vô cùng nhẹ nhóm. Cho dù thế nào đi chăng nữa, môn thi đầu tiên cũng kết thúc rồi.
Khi hắn bước ra khỏi cửa lớn của trường thi bèn kìm lòng không đậu mà vươn vai duỗi người một cái, hít một hơi thật sâu. Không khí đêm đông lạnh lẽo mà trong lành khiến đầu óc hơi mệt mỏi của hắn lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
- Lý hiền đệ!
Phía sau có người gọi hắn, Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy Chu Xuân đang rảo bước về phía hắn, trên gương mặt là vẻ thoải mái nhẹ nhõm, xem ra y làm bài không tồi.
- Đệ thi thế nào?
Chu Xuân cười hỏi.
- Cũng tạm, còn Chu huynh thì sao?
- May mà làm xong rồi, có điều đề cuối cùng ta chưa kịp viết nháp, làm luôn lên giấy thi, phải sửa mất một lỗi nhỏ, không biết có ảnh hưởng gì không.
- Sửa một chỗ thôi chắc không có vấn đề gì đâu!
Bỗng nhiên, một thí sinh vừa bước ra khỏi cổng lớn la toáng lên, quay người chạy vào bên trong trường thi, y vừa chạy vừa hoảng sợ nói:
- Chết rồi, ta quên viết tên rồi!
Mấy người bạn của y nhanh chóng túm y lại, giờ mà xông vào trường thi chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết!
Thí sinh kia quỳ sụp xuống đất lớn tiếng gào khóc, tất cả mọi người ném cho y ánh mắt không quá thương hại. Đi thi mà còn quên viết tên? Sơ xuất này quả thực không đáng nhận được sự đồng tình.
Lúc này, Lý Diên Khánh lại nhớ tới một chuyện, hắn bèn hỏi Chu XuânL
- Đệ muốn hỏi Chu huynh về một người.
Chu Xuân có tiếng là nhà thông thái khoa cử, chuyện xảy ra lúc thi khoa cử, có rất ít chuyện y không biết. Lý Diên Khánh hỏi:
- Có một người rất mập, họ Trịnh; Chu huynh có biết bối cảnh của gã không?
Chu Xuân hơi trầm ngâm một lát, nói:
- Chẳng phải là Trịnh Vinh Thái, người cầm một cái bọc lớn, dáng người cực kỳ mập mạp sao?
- Đúng là gã, Chu huynh biết chứ?
Chu Xuân hạ giọng, nói với Lý Diên Khánh:
- Người này là em vợ của Thái tử điện hạ, tỷ tỷ gã chính là Trịnh thứ phi của Thái tử.
Lúc này Lý Diên Khánh mới tỉnh ngộ, hóa ra là hoàng thân quốc thích, chẳng trách.
- Có chuyện gì sao?
- Không có gì, người này ngủ gục trong trường thi ấy mà.
- Ha ha! Cho dù gã không làm một chữ nào cũng chẳng sao.
Lúc này, mấy người bạn của Chu Xuân cũng nộp bài ra khỏi trường thi. Chu Xuân hỏi:
- Hiền đệ có muốn đi ăn cơm cùng chúng ta không?
Lý Diên Khánh chỉ chỉ cửa lớn:
- Đệ đợi bạn của đệ.
- Vậy được rồi! Chúng ta đi trước nhé, hiền đệ đừng quên chuẩn bị chút đồ ăn và quần áo dày một chút, kỳ thi tiếp theo kéo dài ba ngày hai đêm đó, trời đêm rất lạnh.
- Đệ biết, đa tạ Chu huynh nhắc nhở.
Chu Xuân đi trước cùng vài người bạn của mình; chẳng bao lâu sau Trương Hiểu dìu Tần Lượng ra khỏi cửa lớn. Chi thấy Tần Lượng cực kỳ yếu ớt, đứng cũng chẳng vững.
Lý Diên Khánh bị dọa, vội vàng chạy lên đỡ y, trên người Tần Lượng tỏa ra mùi hôi thối khó lòng chịu nổi; Lý Diên Khánh xíu chút nữa là nôn sạch sẽ đống bánh ăn lúc trưa, người xung quanh vội vàng bịt kín mũi, đi vòng qua Tần Lượng.
- Y sao vậy?
Lý Diên Khánh cố nén không nôn ọe, hỏi.
Trương Hiển lắc đầu, thấp giọng đáp:
- Y chỉ làm được năm câu, lần thi này coi như xong rồi.
Tần Lượng bỗng bật khóc như trẻ con:
- Thối chết mất, ta thực sự không chịu nổi!
Lúc này, phía sau có người gọi lớn:
- Lý lão đệ!
Lý Diên Khánh quay đầu, là tên mập Trịnh Vinh Thái, mặt mũi gã tươi rói như vừa tắm gió xuân, đang vẫy vẫy tay với hắn. Lý Diên Khánh muốn làm quen với vị em vợ tương lai của Tống Khâm Tông, bèn nói với Trương hiển:
- Ngươi đã Tần ca về nhà trọ trước đi, tối nay ta về.
Trương Hiển vẫn nhớ ơn Lý Diên Khánh giúp mình môn hình luật nên đồng ý, dìu Tần Lượng bốc mùi đầy người về nhà trọ trước.
- Lý lão đệ, hôm nay ta thi tốt lắm!
Trịnh Vinh Thái cười híp mắt.
Trong lòng Lý Diên Khánh thầm mắng, cả trường thi đều giúp ngươi gian lận, đương nhiên ngươi làm bài thi tốt rồi. Có điều hắn vờ như chẳng biết gì hết, ôm quyền nói một cách vui vẻ:
- Vậy chúc mừng Trịnh huynh nhé!
Trịnh Vinh Thái cười tươi như hoa, kéo kéo Lý Diên Khánh, nói:
- Lúc trước đã nói buổi tối ta mời đệ uống rượu ăn thịt rồi; chúng ta tới tửu lâu Trịnh Phúc thôi!
- Nếu Diên Khánh từ chối thì bất kính rồi.

Tửu lâu Trịnh Phúc ở khá gần trường thi, đi hai dặm là tới. Nó là tửu lâu do Trịnh gia mở, là một trong hai tửu lâu tư nhân ở huyện An Dương, tửu lâu còn lại là tửu lâu Nghiệp Bạch có quan hệ thân thiết với quan phủ.
Mặc dù tửu lâu Trinh Phúc kinh doanh rất khá, nhưng ông chủ nhỏ tới quán rượu nhà mình, có bận hơn nữa cũng phải bỏ qua tất. Chưởng quỹ tửu lâu đã giữ một chỗ đẹp ở cửa sổ tầng hai cho hai người từ trước.
- Không biết tiểu quan nhân muốn ăn gì ạ?
Chưởng quỹ mỉm cười hỏi.
- Vẫn giống như trước, đồ ăn y hệt, rượu cũng y hệt.
- Được! Cậu chủ nhỏ cứ ngồi, thịt rượu lập tức tới ngay!
Trịnh Vinh Thái ngồi trên chiếc ghế lớn mềm mại, thoải mái tới mức hai mắt híp lại:
- Chỗ này vẫn thoải mái hơn nhiều! Cái phòng thi đơn sơ ở trường thi còn tồi tàn hơn cả ngồi tù nữa.
Lý Diên Khánh nhấp một hớp trà nóng, hỏi:
- Năm nay là lần đầu Trịnh huynh tham gia Giải Thí ư?
- Đúng vậy! Thật ra ta ở Kinh Thành vui lắm, nhưng cha ta cứ muốn ta làm quan, khăng khăng bắt ta trở về tham gia khoa cử lần này. Ta chẳng muốn đi thi chút nào, ta biết nỗi khổ khi ngồi làm bài trong phòng thi mà.
- Nhưng cho dù thi đậu cử nhân cũng không thể làm quan mà!
Trịnh Vinh Thái nhìn nhìn xung quanh một lát, hạ giọng nói:
- Ta nói với ngươi cái này nè, lão đệ đừng nói cho người khác biết nhé. Thật ra không phải vì ta muốn làm quan đâu, cái chính là vì năm nay ta thi rớt ở kinh thành, không đậu được Nội Xá, phụ thân muốn dùng cách này làm đường vòng, bảo ta quay về thi cử nhân. Thi đậu cử nhân là có thể trực tiếp vào Thái Học Nội Xá rồi.
- Chẳng phải người ta nói đứng đầu Giải Nguyên mới có thể trực tiếp vào Nội Xá ư? Ta nghe nói thi đậu cử nhân chỉ có thể học Ngoại Xá thôi.
Lý Diên Khánh cực kỳ khó hiểu, mở miệng hỏi.
- Như ngươi nói là tú tài bình thường thôi, bản thân ta đã là Thái học sinh rồi, năm nay Thái Học đổi mới, bởi vì kỳ thi Giải Thí do triều đình ra đề, chất lượng cử nhân không giống như những năm trước nữa, Thái Học có quy định mới: Thí sinh học Ngoại Xá chỉ cần thi đậu cử nhân thì coi như đã qua Ngoại Xá, có thể trở thành học trò Nội Xá. Cho nên năm nay mới có nhiều Thái học sinh đăng kí thi Giải Thí như vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất