Chương 133: Đội quân sĩ tử.
Đúng lúc này, Lộc Sơn trấn đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ đùng đoàng, giống như có nhà kết hôn ngay bên cửa, một học sinh chạy gấp tới, thở hồng hộc bẩm báo:
- Sư phụ, tân khoa Giải Nguyên tới rồi.
Diêu Đỉnh lập tức đứng bật dậy, lại chầm chậm ngồi xuống, trong đôi mắt già nua hiện nên niềm vui cùng chờ mong khó mà che dấu, còn Lý Đại Quang lại như phát điên, bật dậy, chạy như bay ra ngoài.
Lý Diên Khánh trở về làm toàn bộ trấn Lộc Sơn sôi trào, thương nhân không để ý tới làm ăn, phụ nữ không để ý chuyện cơm nước, đám nhỏ không muốn tới trường, nhao nhao chạy tới trước cửa học đường nghênh đén Lý Diên Khánh tới, trước cánh cửa hẹp của học đường có hơn nghìn người chen chúc.
- Khánh ca nhi, chúc mừng!
- Khánh ca nhi, lần này khiến thôn chúng ta vẻ vang rồi!
Dân làng liều mạng vẫy tay về phía Lý Diên Khánh, chỉ hi vọng Lý Diên Khánh có thể nhìn thấy mình, chào hỏi với mình.
Hơi người bao phủ lấy Lý Diên Khánh, tuy là mùa đông nhưng sau lưng hắn đã ướt đẫm, ánh mắt hoa lên, bên tai ầm ĩ tiếng người kêu la, khiến cho hắn không thể ứng đối từng người một, đành ôm quyền nói:
- Cảm ơn các vị hương thân phụ lão, có sự ủng hộ của mọi người, Diên Khánh nhất định sẽ tiến thêm một bước.
Lúc này, Lý Đại Quang dùng sức đẩy đoàn người ra, xông lên ôm chặt Lý Diên Khánh, giống như đang ôm chầm lấy con trai mình vậy, kích động nói:
- Khánh nhi, ta sớm đã biết ngươi sẽ có ngày hôm nay, lão tộc trưởng nói đúng, ngươi là hi vọng lớn nhất của Lý gia chúng ta.
Lý Diên Khánh có chút câm nín, nửa năm trước Lý Đại Quang còn không biết mình là ai, lúc này lại khoa trương tới vậy, Lý Diên Khánh dùng sức đẩy Lý Đại Quang ra, thản nhiên nói:
- Nghe nói Tứ thúc sắp cưới, tiểu chất phải chúc mừng Tứ thúc rồi!
- Ha ha! Cha ngươi thật nhanh miệng, chỉ có điều hôm nay không nói chuyện này. Ta đại biểu Lộc Sơn học đường nghênh đón tân khoa giải nguyên của chúng ta về nhà, mọi người hoan nghênh nào!
Dưới sự cổ động của Lý Đại Quang, dân trấn Lộc Sơn vỗ tay reo hò. Lúc này, Lý Đại Khí đi phía sau con trai không nhìn nổi nữa, có tên Lý Đại Quang này ở đây, hôm nay nhi tử đừng mơ hiếu kính sư phụ được.
Ông tiến lên kéo Lý Đại Quang ra ngoài, Lý Đại Quang vội la lên:
- Ta còn tổ chức học sinh hoan nghênh giải nguyên nữa!
- Chỗ ta còn có chuyện gấp hơn, ta muốn thương lượng với ngươi bày tiệc rượu khánh công cho Khánh nhi như nào.
Một câu này của Lý Đại Khí hấp dẫn sự chú ý của Lý Đại Quang, bày tiệc khánh công có ý nghĩa hơn so với tổ chức học sinh nghênh đón giải nguyên, hắn vội vàng cười nói:
- Đại Khí có tính toán gì?
Lý Đại Khí chỉ vào quán rượu đối diện:
- Nơi này ồn quá, chúng ta vào quán rượu kia vừa uống vừa nói.
Lý Đại Khí cũng mặc kệ Lý Đại Quang có nguyện ý hay không, cưỡng ép kéo Lý Đại Quang đi.
***
Lý Diên KHánh ở trong thư phòng quan thuộc, quỳ xuống lạy ba cái với sư phụ, Diêu Đỉnh tươi cười như hoa nở:
- Con ngoan, mau dậy đi!
Lý Diên Khánh đứng lên, Diêu Đỉnh quan sát hắn một chút:
- Cao hơn trước rồi, cũng to lớn hơn, chừng hai năm nữa chỉ e sư phụ nhìn thấy bóng lưng của con trên đường cũng không dám nhận.
- Sư phụ nhất đinh sẽ nhận ra con!
- Đúng vậy! Giống như sáu năm trước khi con đoạt giải nhất, ta đã tin tưởng nhất định con sẽ đậu cử nhân lúc còn niên thiếu, hẳn là ta đã đoán đúng, nhưng kết quả lại thành không đúng, ta không ngờ… Con lại thi đậu giải nguyên!
Nói tới đây, Diêu Đỉnh đột nhiên nước mắt tuôn đầy mặt, bật khóc, Lý Diên Khánh vội vàng nắm chặt tay sư phụ, một châm quỳ xuống:
- Học trò khắc ghi lời sư phụ dạy bảo, con sẽ còn thi lên cao, chờ khi học trò thi đậu tiến sĩ, sư phụ hãy khóc cho thoải mái.
Diêu Đỉnh gật gật đầu, lau nước mắt nói:
- Ta biết, ta biết thành tựu trong tương lai của con càng lớn hơn. Diên Khánh, cả đời sư phụ không cầu gì người khác, hôm nay sư phụ xin con một chuyện.
Lý Diên Khánh nghiêm nghị gật đầu:
- Mời sư phụ nói, Diên Khánh nhất định sẽ làm được.
Diêu Đỉnh chỉ chung quanh:
- Cả đời ta tầm thường vô vi, tâm huyết nửa đời đều nằm trong tòa học đường này, đây cũng là sự nghiệp duy nhất của ta, ta nằm mơ cũng hi vọng có một này Lộc Sơn học đường có thể trờ thành Lộc Sơn thư viện, tên của ta có thể khắc trên lối vào thư viện, để tất cả học sinh đều biết Lộc Sơn thư viện do một phu tử nông thôn tên Diêu Đỉnh khởi đầu, Diên Khánh, yêu cầu này có quá mức hay không?
Lý Diên Khánh khẽ lắc đầu:
- Yêu cầu của sư phụ không hề quá mức, con nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện của sư phụ, để Lộc Sơn thư viện trở thành thư viện nổi danh nhất thiên hạ, khiến một ngàn năm sau mọi người vẫn nhớ kỹ tên của sư phụ.
Diêu Đỉnh nhếch miệng cười, cười tươi như một đứa nhỏ, mặc dù hắn biết đây là chuyện không thể làm được, nhưng hắn có thể cảm nhận được tấm lòng nóng như lửa của học trò.
Lý Diên Khánh ở lại nhà ba ngày, uống say ba lần, chẳng qua lần thứ ba không phải say thật, mà là ngoại tổ phụ của hắn lấy cớ tảo mộ cho mẫu thân, mặt dày mày dạn chạy tới thôn Lý Văn, lúc này uống say trở thành cái cớ tốt nhất, có thể không cần liên hệ với người mình chán ghét.
Ngày thứ tư, khi Đinh viên ngoại giữ chặt con rể Lý Đại Khí, chuẩn bị nói kỹ càng hôn nhân đại sự của ngoại tôn, Lý Diên Khánh đã lặng yên rời khỏi thôn Lý Văn, trở về huyện thành Thang Âm.
Lý Diên Khánh thi đậu khoa cử, phải tới Thái Học đọc sách, điều này có nghĩa hắn không còn là học sinh huyện Thang Âm. Chẳng qua hắn vẫn là đồ đệ của Chu Tuần, thời gian tới lúc báo cáo nhập học Thái Học còn mấy tháng, hắn lợi dụng mấy tháng này dốc lòng luyện tập cung kỵ và thương pháp.
Trời vừa sáng hôm sau, Lý Diên Khánh cưỡi ngựa xuất hiện trên giáo trường. Chu Đồng lập tức vừa mừng vừa sợ, lão còn tưởng rằng sau khi giành được giải nguyên Lý Diên Khánh sẽ không học võ nữa, không nghĩ tới Lý Diên Khánh vẫn tới, quả thực khiến lão cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Lý Diên Khánh tiến tới ôm quyền nói:
- Đồ nhi quá hạn bảy ngày mới về, xin sư phụ trách phạt!
Chu Đồng vuốt râu cười nói:
- Là ta không tính toán thời gian tốt, quên người còn phải chờ yết bảng, còn phải về quê cảm ơn sư phụ tế bái mẫu thân. Lần này ta không trách ngươi, trái lại bốn mươi ngày không chạm tới cung, cung kỵ của ngươi còn thạo không?
- Học sinh vẫn còn thạo!
Chu Đồng cười nói:
- Có thạo hay không không phải ngươi nói ngoài miệng, mà phải thử một lần mới biết được.
Lão lập tức phân phó hai học sinh:
- Đi chuẩn bị bia di động, thả chim sẻ!
Lý Diên Khánh nhặt một cây cung nửa thạch cười nói:
- Học sinh đã chuẩn bị kỹ càng, xin sư phụ ra đề mục!
Chu Đồng vuốt râu khẽ cười nói:
- Trăm bước bắn mười ba chim sẻ, ngươi có thể làm được?
Một lần nữa trở về bãi bắn tê, Lý Diên Khánh cảm thấy tinh lực toàn thân vô tận, như cá gặp nước. Hắn hăng hái hô lớn:
- Lão Quý, nổi trống trợ hứng cho ta!
- Được!
Vương Quý nhặt dùi trống lên, trống lớn gõ vang. Lý Diên Khánh đeo một túi tên, hai chân thúc ngựa yêu Tuyết Kiếm, phóng ngựa chạy nhanh trên trường bắn.