Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 142: Di hoa tiếp mộc (trung).

Chương 142: Di hoa tiếp mộc (trung).
- Tam thúc vừa nói mọi người nhất trí quyết định tìm ta nghĩ biện pháp, ta muốn biết mọi người này là chỉ ai? Bao gồm là Lý thị Lộc Sơn Phòng sao?
- Không liên quan tới Lộc Sơn Phòng!
Lý Chân thở dài nói:
- Có thể Diên Khánh còn chưa biết, Lý gia đã chia thành ba khối, Tùng Hà Phòng xa xôi, gần xã Thang Bắc, họ tự xây dựng từ đường, năm ngoái liên tế tộc riêng. Lão Tộc trưởng từng khuyên họ mấy lần cũng vô dụng. Sau khi lão Tộc trưởng qua đời, họ không thừa nhận Lý Văn Quý, liền tự chọn Tộc trưởng.
Sau đó thôn Lý Văn chúng ta và thôn Tiềm Sơn quyết định năm mới tự mình tế tộc, không làm cùng Lộc Sơn Phòng, bởi vì vùng đất Hồng Lâm kia dính đến lợi ích hai thôn chúng ta, cho nên lần này tộc nhân thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn liên thủ đấu cùng Trương gia, Lộc Sơn Phòng lại không đếm xỉa tới.
Lý Diên Khánh đại khái hiểu được đầu đuôi câu chuyện, dây dẫn nổ của sự kiện là mười khoảnh ruộng tốt ở Hồng Lâm, vùng đất kia ở giữa thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn, cách trấn Lộc Sơn khá xa, mắt thấy Lý thị phân liệt thành kết cục đã định, một khi phân nhà, mười khoảnh ruộng tốt Hồng Lâm chắc chắn thuộc về Lý Văn Phòng và Tiềm Sơn Phòng.
Lý Văn Quý không chịu tiếp nhận sự thật này, liền bán mười khoảnh ruộng tốt cho Trương gia, mới khiến hai tộc Trương Lý tranh đấu lần thứ hai.
Nói cho cùng, Lý Văn Quý mới là kẻ cầm đầu, Lý Diên Khánh cũng ý thức được, nếu như không nắm được cơ hội này thu thập Lý Văn Quý, về sau sẽ rất khó đối phó lão.
Lý Diên Khánh cúi đầu đi lại trong phòng, hắn cần tìm được một điểm xen vào tốt nhất, phát huy đầy đủ ưu thế của mình, chuyện này sẽ giải quyết dễ dàng.
Suy nghĩ thật lâu, Lý Diên Khánh nói với Lý Chân:
- Bây giờ sắc trời đã muộn, trở về thôn Lý Văn cũng không kịp, không bằng ngày mai chúng ta trở về.
Lý Chân lại thấp giọng hỏi:
- Diên Khánh cảm thấy chuyện này có nên báo quan hay không?
- Chuyện này chúng ta nhất định phải mượn nhờ lực lượng quan phủ, nhưng cũng không phải báo quan mà Tam thúc nói, chuyện này để ta xử lý, đêm nay Tam thúc cứ nghỉ ngơi cho tốt đi!
Lý Diên Khánh sắp xếp Lý Chân ở lại trong viện của Trương Hiển, hắn thu dọn đơn giản liền vội vàng rời cửa.

Trong một gian nhã thất ở Khánh Phúc Lâu, Lý Diên Khánh mời phụ tá của Tri Huyện Tưởng Đại Đạo là Mạc Tuấn ngồi xuống. Tưởng Đại Đạo là một người thô kệch xuất thân binh nghiệp, gã biết không tới mấy trăm chữ, không có năng lực xử lý chuyện chính vụ phức tạp trong huyện.
Mấy năm qua, gần như tất cả công việc của Tri Huyện đều do hai phụ tác hành văn của Tưởng Đại Đạo là Trương Khâu và Mạc Tuấn phụ trách.
Mạc Tuấn tuổi chừng hơn ba mươi, người phủ Đại Danh, xuất thân cử nhân, người lớn lên tương đối nhỏ gầy, làn da hơi đen, dưới hàm để một túm ria chuột, đôi mắt tam giác cực kỳ linh hoạt.
Mạc Tuấn và Trương Khâu đều có phân công riêng, Trương Khâu phụ trách quản lý vật chất như nhà kho lương thực, mà Mạc Tuấn thì phụ trách đất đai hộ tịch, Lý Diên Khánh tìm Mạc Tuấn hỗ trợ mục đích rất rõ ràng.
Mạc Tuấn là người đưa ra kế hoạch sĩ tử quân, cũng là người sau màn vạch ra sĩ tử quân, trong lúc sĩ tử quân huấn luyện, gã từng tiếp xúc với Lý Diên Khánh vài lần, nhất là Đồng Quán đề cử Lý Diên Khánh tới thượng xá Thái Học đọc sách, Mạc Tuấn biết rõ điều này có ý nghĩa thế nào.
Lúc Lý Diên Khánh mời gã đi ra ăn cơm, gã liền đáp ứng sảng khoái.
- Thật ngại quá, để tiểu quan nhân tốn kém rồi.
Mạc Tuấn nhìn qua rượu máu hươu tiểu nhị mang lên, không khỏi híp mắt tươi cười, gã biết Lý Diên Khánh chắc chắn có chuyện cầu mình.
Lý Diên Khánh rót cho gã một chén rượu:
- Huyện quân chưa trở về sao?
Trước đó Lý Diên Khánh biết được, Tri Huyện Tưởng Đại Đạo tự mình áp giải lương thực bắc thượng, đã đi gần nửa tháng, công việc trong huyện cơ bản đều do Huyện Thừa thay mặt quản lý.
- Đã trở về rồi, hôm nay vừa mới trở về, trước mắt nghỉ ngơi ở nhà, ngày mai mới chính thức đăng đường thẩm án.
Lý Diên Khánh gật đầu, liền hàm súc nói với Mjac Tuấn:
- Hôm nay mời phu tử ra đây là có chuyện muốn mời phu tử giúp đỡ.
- Tiểu quan nhân mời nói, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ hết sức hỗ trợ.
- Là như thế này, ta muốn biết mấy tháng gần đây, xã Hiếu Hòa có một khoản giao dịch mười khoảnh đất đai hay không, là giao dịch giữa Lý Văn Quý và Trương Quân Bảo.
Mạc Tuấn phụ trách đăng ký giao dịch đất đai huyện Thang Âm, bất kỳ khoản giao dịch đất đai nào đều phải trải qua tay gã, gã lắc đầu cười nói:
- Tiểu quan nhân thực biết nói đùa, mười khoảnh ruộng đất là một ngàn mẫu, ba năm qua huyện Thang Âm chúng ta giao dịch lớn nhất cũng chỉ có ba trăm mẫu, đó là chuyện hai năm trước. Dù sao ta chưa từng tiếp xúc với giao dịch đất đai hơn một ngàn mẫu, loại giao dịch lớn thế này, chỉ trong huyện trong chúng ta phê chuẩn còn không được, nhất định phải tới Châu Nha lập hồ sơ.
Mảnh ruộng Hồng Lâm kia là gia tộc Lý thị mất thời gian mấy chục năm mới chậm rãi để dành ra được, muốn lập tức bán đi nói nghe thì dễ, Lý Diên Khánh hoài nghi giao dịch giữa Lý Văn Quý và Trương Quân Bảo chỉ là một loại giao dịch riêng, không nhận được khế đất quan phủ, cho nên hắn mới tìm Mạc Tuấn xác nhận, kết quả đúng như suy đoán của hắn, quả nhiên là giao dịch riêng.
Xác nhận điểm này, như vậy bước tiếp theo liền dễ làm, chẳng qua trước khi áp dụng ra tay, hắn cần mở ra khớp nối của Tri Huyện Tưởng Đại Đạo.
Lúc này, Lý Diên Khánh lấy ra một cái bao, nhẹ nhàng giao cho Mạc Tuấn:
- Đây là năm mươi lạng vàng, chỉ sợ còn một chuyện cần phu tử hỗ trợ.
Mạc Tuấn đẩy bao vải trở về, lắc đầu cười nói:
- Không dối gạt tiểu quan nhân, mấy năm nay ta thu nhập tương đối khá, cũng không quá để ý mấy trăm quan tiền. Ta có thể giúp tiểu quan nhân, nếu như tiểu quan nhân nhất định muốn biểu thị, như vậy thì nợ ta một món ân tình, tương lai có một ngày không chừng ta cũng cần cầu tiểu quan nhân hỗ trợ.
Lý Diên Khánh không nghĩ tới Mạc Tuấn lại khôn khéo như vậy, đang đánh cược tương lai của mình, mặc dù hắn không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng liên hệ với loại người thế này quả thực tương đối thoải mái, hắn vui vẻ cười nói:
- Vậy chúng ta một lời đã định!

Tại thành nam huyện Thang Âm có một tòa nhà lớn chiếm diện tích khoảng hai mươi mẫu, trên hai ngọn đèn lầu cửa chính viết hai chữ Lý phủ, nơi này chính là tòa nhà của Lý Văn Quý tại huyện thành, mấy năm nay lão luôn ở nơi này, chẳng qua sau khi đại ca Lý Văn Hữu chết, Lý Văn Quý liền chuyển về trấn Lộc Sơn, trước mắt tòa nhà này do một thứ tử của lão ở.
Canh ba đêm khuya, Lý Diên Khánh xuất hiện trên tường rào đông viện Lý phủ, ánh trăng nửa sáng nửa tối, mơ hồ phân biệt được tình hình vườn hoa. Hắn nhìn thoáng một lát, căn cứ câu chuyện từ chỗ Lý Bảo Nhi, Lý Bảo Nhi và cha mẹ của gã ở tây viện, đông viện là chỗ ở của Lý Văn Quý, trước mắt cửa viện khóa chặt, đã không có người ở.
Lý Diên Khánh quan sát một lát, hắn nhanh chóng phát hiện bố cục nơi này giống như đúc bố cục Lý phủ trấn Lộc Sơn, ngay cả hồ nước cũng hình mặt trăng, nơi này hẳn là hậu hoa viên đông viện, cho dù có gia phó quản lý tòa nhà, cũng sẽ ở bên ngoài mà không ở trong nhà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất