Chương 144: Trọng chỉnh gia tộc. (2)
Lý Đại Ấn nói xong, liền thấy Lý Chân và Lý Hồng không đồng ý với mình, lão hơi ngẩn người:
- Thế nào, ta nói không đúng sao?
Lý Chân lắc đầu nói:
- Ta cũng vừa mới nghĩ thông suốt đạo lý này, hắn đã tặng vị trí Tộc trưởng cho trưởng tử, nếu như vì gia tộc Trương thị, vậy hẳn là con của hắn ra mặt mới đúng.
Lý Hồng bân cạnh chậm rãi nói:
- Chuyện này ta lại biết, con rể vô dụng kia của ta đang làm việc cho Trương Quân Bảo, hôm qua hắn đặc biệt chạy tới khuyên ta không nên tham dự vào chuyện này, hắn để lộ cho ta, mảnh đất này là cá nhân Trương Quân Bảo mua sắm, không liên quan tới gia tộc Trương thị, Trương Quân Bảo dùng tiền thuê hai mươi mấy đệ tử Trương gia từ hội cung tên.
Lý Diên Khánh gật đầu, quả nhiên như hắn dư jđoán, Trương Quân Bảo chỉ có tám cháu trai, lão đương nhiên phải giành đất đao cho con cháu của mình.
Trương Quân Bảo kéo tới toàn bộ gia tộc Trương thị, đơn giản là kéo da hổ làm cờ lớn, hù dọa tộc nhân Lý thị thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn.
Lý Đại Ấn lập tức kích động nói:
- Đã không liên quan tới Trương gia, vậy ngày mai ta sẽ động viên tộc nhân đi đánh bọn hắn một trận, đánh chết tên chó hoang Trương Quân Bảo kia.
Lý Diên Khánh lại lắc đầu:
- Đầu tiên chúng ta cần đạt được một nhận thức chung, cần tránh xảy ra xung đột cứng rắn với họ. Không phải ta sợ Trương Quân Bảo, ta chỉ không muốn nhìn thấy đệ tử Lý thị lại xảy ra nhân mạng…
Không chờ Lý Diên Khánh nói xong, Lý Đại Ấn đứng dậy, mặt mũi tràn ngập phẫn hận:
- Giết người phải đền mạng, con trai ta cứ chết uổng phí như vậy sao?
Lý Hồng bên cạnh thở dài nói:
- Diên Khánh nói đúng, trận tranh đấu cướp nước với Trương gia mười năm trước kia ta cũng tham gia, cháu ta cũng chết trong trận tranh đấu đó, đại ca ta đau đớn ròng rã mười năm, cuối cùng chết không nhắm mắt, hai thôn chúng ta có thể động viên tộc nhân thanh niên trai tráng đánh nhau cũng chỉ có hai mươi mấy người, nhân số không khác đối phương nhiều lắm, nhưng người ta mỗi ngày luyện võ đánh nhau, chỉ sợ chúng ta sẽ phải chết người, thực sự đến bước đó, nhà ai cũng không chịu nổi.
- Vậy thì cho Trương Quân Bảo đất đai là được rồi, còn triệu tập mọi người bàn bạc cái gì?
Lý Đại Ấn hết sức bất mãn trách móc.
Lý Chân hung hăng nguýt lão một cái:
- Ngươi gấp cái gì, có thể nghe Diên Khánh nói hết lời hay không.
Lý Đại Ấn ngồi xuống một góc, không lên tiếng. Lý Diên Khánh cười tiếp tục nói:
- Chỉ sợ Ấn Tam thúc không hiểu ý của ta. Ý của ta đó là, tranh đấu phải có sách lược, phải dùng sở trường tránh sở đoản, tránh tranh đấu cứng rắn với họ, tuyệt đối không phải sợ họ. Nếu như ta đoán không sai, Lý Văn Quý căn bản không tới An Dương, hắn ngay ở trấn Lộc Sơn, hắn đang chờ Trương Quân Bảo đánh sợ chúng ta, ngầm thừa nhận từ bỏ mảnh đất, hắn sẽ có thể bán mảnh đất kiếm tiền riêng.
Lý Chân hơi nghi hoặc một chút nói:
- Diên Khánh nói dùng sở trường tránh sở đoản, vậy chúng ta có sở trường gì?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Qua hai ngày nữa, Tưởng Tri Huyện sẽ xuống điều giải hai nhà Lý Trương tranh đấu, khi đó ta sẽ khiến Lý Văn Quý không chịu nổi.
…
Lý Chân và Lý Hồng đều rời đi, Lý Diên Khánh lại giữ Lý Đại Ấn lại. Lý Đại Ấn và phụ thân Lý Diên Khánh là Lý Đại Khí là anh em họ, cha con Lý Đại Khí đều là con một, nhưng Lý Đại Ấn lại có bốn huynh đệ, chẳng qua lão đại và lão nhị đều đã chết uổng lúc thiếu niên, trước mắt chỉ còn lại lão tam Lý Đại Ấn và lão tứ Lý Đại Quang, họ coi như là người có huyết thống gần với Lý Diên Khánh nhất trong tộc nhân Lý thị.
Lý Đại Ấn có hai con trai một con gái, trưởng tử Lý Diên Bưu làm việc ở kinh thành, thứ tử Lý Diên Hổ, nhũ danh Hổ Tử, bất hạnh bị đệ tử Trương gia dùng côn đánh chết trong lần tranh đấu khuya ngày hôm trước, khiến Lý Đại Ấn rơi vào đau đớn rất lớn.
Lý Diên Khánh nói với Lý Đại Ấn:
- Ta biết Tam thúc nuốt không trôi cơn giận này, xin Tam thúc yên tâm, giết người thì đền mạng, ta tuyệt đối không để Hổ Tử chết uổng phí.
Lý Đại Ấn mở to mắt nhìn:
- Diên Khánh… không phải ngươi vừa mới nói!
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Ta vừa nói qua, tranh đấu phải có sách lược, nhưng tuyệt đối không phải sợ hãi. Ta đáp ứng Tam thúc, ta nhất định sẽ giết Trương Quân Bảo, trả thù cho Hổ Tử.
Lý Đại Ấn cực kỳ kích động, nước mắt rơi xuống, quỳ bịch xuống nói:
- Chỉ cần có thể báo thù cho Hổ Tử, ta cho ngươi mạng già này!
Lý Diên Khánh vội vàng đỡ lão dậy:
- Tam thúc đừng như vậy, Diên Khánh còn có chuyện xin Tam thúc giúp đỡ.
- Ngươi nói đi, cái gì ta cũng có thể làm!
Lý Diên Khánh ghé vào nói nhỏ vài câu bên tai lão. Lý Đại Ấn lau nước mắt liên tục gật đầu:
- Không có vấn đề, ta nhất định làm theo.
- Tam thúc, chuyện này quan hệ rất lớn, nhưng tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài, nhất là đừng cho Tứ thúc biết.
Lý Đại Ấn chỉ cần có thể báo thù cho con trai, Lý Diên Khánh để lão làm gì lão đều đáp ứng. Lão chậm rãi gật đầu nói:
- Ta nắm chắc trong lòng, một chữ cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài!
…
Tối hôm đó, Lý Diên Khánh rời khỏi thôn Lý Văn trở về huyện thành dưới sự chứng kiến của toàn bộ người trong thôn.
Giống như suy đoán của Lý Diên Khánh, còn bảy ngày là tế tộc năm mới, trong thời điểm mấu chốt này, Lý Văn Quý làm sao có thể chạy tới huyện An Dương, mà từ bỏ tế tộc đầu tiên sau khi lão làm Tộc trưởng?
Cho nên Lý Văn Quý tới huyện An Dương chỉ là cái cớ, lão vẫn ẩn thân trong Lý phủ, lạnh lùng nhìn Trương Quân Bảo và tộc nhân thôn Lý Văn tranh đấu cướp đất.
Làm một Tộc trưởng, giữ gìn tính mạng an toàn tộc nhân và lợi ích hạch tâm của gia tộc là chuyện trong bổn phận của lão, nhưng Lý Văn Quý đã sớm hết sức thất vọng với tộc nhân thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn.
Lão mấy lần tìm Lý Chân và Lý Đại Ấn đàm phán, yêu cầu năm mới họ vẫn tế tự cùng tộc nhân Lộc Sơn Phòng, lại bị họ không chút do dự cự tuyệt. Đã như vậy, mượn tay Trương Quân Bảo thu thập đám phản nghịch này, đồng thời bán ngàn mẫu ruộng tốt ở Hồng Lâm thu vào trong túi, cớ sao mà lão không làm?
Lý Văn Quý đi tới trước bàn, nhặt một phần khế ước mở ra, đây là bản khế ước mới hôm nay lão lại ký với Trương Quân Bảo, lão nghĩ thế nào cũng không thông, Trương Quân Bảo lại làm mất khế ước? Lại muốn tới ký một bản mới.
Thật ra bản khế ước này chỉ là một phần hợp đồng, Trương Quân Bảo có ý mua sắm đất đai ở Hồng Lâm của Lý gia, Lý Văn Quý cũng hứa hẹn bán mảnh đất này cho lão, nhưng giá tiền còn chưa đàm phán xong.
Lý văn Quý muốn dùng giá tiền mỗi mẫu năm quan bán cho Trương Quân Bảo, nhưng Trương Quân Bảo chỉ chịu trả ba quan mỗi mẫu, tổng giá trị cách nhau hai ngàn quan, hai người đều không chịu nhượng bộ.
Cuối cùng, Lý Văn Quý đưa ra một phương án thỏa hiệp, nếu như Trương Quân Bảo có thể ra mặt giải quyết tộc nhân lý thị thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn nháo sự, như vậy lão có thể nhượng bộ, dùng giá ba quan ba trăm văn bán đất cho Trương Quân Bảo.