Chương 146: Cứu người Ngụy huyện (thượng).
Toàn bộ trấn Lộc Sơn đều chấn động, mỗi nhà đều ra ngoài xem náo nhiệt, vây ba quanh khách sạn Tưởng Tri Huyện tạm thời ngủ lại ba, bàn luận ầm ĩ.
Thang Liêm chen vào viện tử khách sạn, khom mình hành lễ với Tưởng Tri Huyện vừa mới ra khỏi kiệu:
- Đô Bảo Chính xã Hiếu Hòa Thang Liêm tham kiến Huyện quân!
Tưởng Tri Huyện nhướng mày:
- Bản huyện tới đây phá án, để người không liên quan đều rời đi, không thể quấy nhiễu phá án.
Phụ tá Mạc Tuấn đi cùng ở bên thấp giọng nói:
- Bách tính vây xem phá án là lệ cũ, có lợi cho Huyện quân hình thành thanh danh thanh thiên, ti chức cảm thấy vẫn nên lưu lại thì tốt hơn.
Tưởng Đại Đạo gật đầu, câu nói này gã thấy rất dễ nghe, liền sửa lời:
- Có thể dự thính, nhưng không cho phép ồn ào nhiễu loạn!
Lúc này, Chưởng quỹ chuyển tới một chiếc ghế rộng, Tưởng Đại Đạo ngồi xuống nói với Thang Liêm:
- Lần này bản huyện tới xã Hiếu Hòa, là bởi vì hương dân xã Hiếu Hòa là Lý Diên Khánh cáo trạng thân hào nông thôn Trương Quân Bảo cưỡng đoạt ruộng dân, ẩu đả Lý Diên Hổ thôn Lý Văn tới chết. Mạng người quan trọng, bản huyện đặc biệt tới điều tra án này, mời Đô Bảo Chính triệu tập người có liên quan đến đây tra hỏi, mặt khác, ta muốn phái Ngỗ Tác đi nghiệm thi, hai chuyện này Đô Bảo Chính đi làm trước đi!
Phụ tá Mạc Tuấn bên cạnh tiến đến, đưa một bản danh sách cho Thang Liêm. Thang Liêm hoàn toàn ngây người, hóa ra không phải đến vì Trương Quân Bảo bị giết, mà là vì vụ án Lý Diên Hổ thôn Lý Văn bị giết. Lúc này Thang Liêm bỗng nhiên trông thấy Lý Diên Khánh, hắn đứng ngay sau Tri Huyện.
Thang Liêm nhìn danh sách một chút, vội vàng khom người nói:
- Khởi bẩm Huyện quân, bị cáo Trương Quân Bảo trên danh sách đã chết rồi!
Tất cả mọi người ngẩn ra, bị cáo đã chết rồi, vụ án này còn thẩm tra cái gì? Tưởng Đại Đạo vội vàng hỏi:
- Trương Quân Bảo có phải sợ tội tự sát không?
- Hẳn là không phải sợ tội tự sát, mà là bị người khác dùng tên bắn chết đêm qua.
Tưởng Đại Đạo lập tức đau đầu, gã vốn ngại mặt mũi Lý Diên Khánh, cho nên mới đến trấn Lộc Sơn tra án, không nghĩ tới người hiềm nghi phạm tội lại bị người khác giết, biến thành án trong án, việc này để gã điều tra thế nào?
Gã quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Tuấn. Mạc Tuấn vội vàng nói:
- Đây hẳn là hai bản án, tình tiết vụ án mà Lý Giải Nguyên dâng cáo tương đối đơn giản, mặc dù Trương Quân Bảo chết rồi, nhưng con trai của hắn vẫn còn, để con của hắn ra ứng đối, nên bắt thì bắt, nên đền thì đền, vụ án này sẽ có thể kết thúc.
Tưởng Đại Đạo cơ bản đều nghe theo chủ ý của phụ tá, cũng cảm thấy Mạc Tuấn nói rất có đạo lý. Gã nhìn Lý Diên Khánh một chút, Lý Diên Khánh vội vàng tiến đến khom người nói:
- Đề nghị của Mạc phu tử, tiểu dân nguyện ý tiếp nhận!
Tưởng Đại Đạo gật đầu, liền nói với Thang Liêm:
- Trương Quân Bảo chết rồi, nhưng con trai của hắn vẫn còn, để con của hắn thay phụ thân đến ứng đối, người trên danh sách cũng tìm đến, mặt khác mang Ngỗ Tác đi nghiệm thi!
Lúc này, tin tức đã truyền ra, Tri Huyện đến trấn Lộc Sơn phá án là do Giải Nguyên Lý Diên Khánh tố cáo Trương gia. Lý Văn Quý vừa vặn chen qua, lão nghe được truyền ngôn, trong lòng lập tức bối rối. Hóa ra hôm trước Lý Diên Khánh trở về huyện thành trong đêm là đi cáo trạng, như vậy chuyện này có liên quan tới mình sao?
Lão quay người muốn lặng lẽ rời đi, Thang Liêm lại gọi lão lại:
- Văn Quý chớ đi, Tri Huyện mời ngươi qua, trên danh sách phá án có tên của ngươi.
Lý Văn Quý sợ hãi chân như nhũn ra, vội vàng kéo Thang Liêm qua một bên thấp giọng hỏi:
- Chuyện này không liên quan tới ta nha! Tại sao Tri Huyện muốn gọi ta?
Thang Liêm nhìn danh sách một cái:
- Dường như ngươi chỉ là nhân chứng, cũng không phải bị cáo.
Lý Văn Quý thở dài một hơi, chỉ là nhân chứng thì tốt, lão chỉ sợ cái chết của Lý Diên Hổ cũng khiến lão liên lụy vào.
Thang Liêm lại khẽ nói với Lý Văn Quý:
- Vừa vặn Tri Huyện tới rồi, cùng giải quyết chuyện của Trương Quân Bảo, tránh cho Trương gia không buông tha ngươi.
Lý Văn Quý gật đầu, đây mới là chuyện khiến lão đau đầu, Trương Quân Bảo bị giết liên quan gì tới lão.
Tám chín phần mười là người thôn Lý Văn gây nên, để Tri Huyện thẩm vấn họ đi.
Nửa canh giờ sau, hai mươi mấy người liên quan tới vụ án đều bị tìm đến khách sạn, đứng đầy trong sân, chuẩn bị tiếp nhận Tri Huyện hỏi thăm. Lý Đại Ấn nghe nói Tri Huyện muốn thẩm vấn vụ án con trai mình bị đánh chết, liền quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Lúc này, hai tên Ngỗ Tác cũng đi nghiệm thi trở về, người dẫn đầu khom người bẩm báo:
- Khởi bẩm Huyện quân, chúng ta phụng mệnh nghiệm tra nguyên nhân cái chết của Lý Diên Hổ thôn Lý Văn, trên người hắn phát hiện rất nhiều vết tích côn bổng ẩu đả, vết thương trí mạng trên đầu, có thể xác nhận Lý Diên Hổ bị người khác dùng côn đánh tới chết.
Tưởng Đại Đạo gật đầu, hỏi thứ tử Trương Mục của Trương Quân Bảo:
- Nơi hành hung là ở trên đất của tộc nhân Lý thị, trải qua huyện điều tra, Lý Diên Hổ không hề xâm phạm lợi ích của Trương gia, tại sao phụ thân ngươi lại dẫn người hành hung giết người?
Trương Mục nổi giận trong lòng, cha mình rõ ràng bị người khác hại chết, bây giờ lại thành hung phạm giết người, quả thực không có thiên lý. Nhưng Tri Huyện tra hỏi, gã lại không thể không trả lời, gã phân bua:
- Phụ thân ta đã đạt thành khế ước mua sắm đất đai với Lý Văn Quý, vùng đất kia thuộc về phụ thân ta, nhưng đám người Lý Diên Hổ lại ngăn cản vô lý, hai bên xảy ra tranh chấp, cũng không phải cố ý giết người, là tranh đấu ngộ thương, xin Tri Huyện minh giám!
- Lý Văn Quý ở đâu?
Lý Văn Quý vội vàng đi tới, khom người thi lễ:
- Có tiểu nhân!
Triều Tống thẩm án bình thường là đứng quỳ cho tiện, không quy định nhất định phải quỳ xuống chờ phán xét, hương dân bình thường e ngại quan uy, thường thường sẽ quỳ xuống giải oan, quan viên đương nhiên muốn làm gì cũng được, sẽ không ngăn cản, chỉ có người tình nghi lúc nhận tội mới nhất định phải quỳ xuống nghe phán.
Cho nên gặp quan không quỳ gối là một loại thường thức của triều Tống, thân hào nông thôn có chút thân phận như Lý Văn Quý và Trương Mục sẽ không tùy tiện quỳ xuống.
Tưởng Đại Đạo đương nhiên biết Lý Văn Quý, còn từng uống rượu cùng mấy lần, nhưng hiện giờ không phải lúc nói chuyện giao tình, gã lườm Lý Văn Quý, lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi Trương Mục nói, phụ thân hắn đạt thành khế ước mua bán đất đai với ngươi, có chuyện này không?
Lý Văn Quý lấy khế ước ra, dâng lên cho Tri Huyện:
- Quả thực có chuyện này, đây là khế ước, xin Huyện quân xem qua.
Nha dịch nhận khế ước, muốn đưa cho Tưởng Đại Đạo. Tưởng Đại Đạo lật lật, lại đưa cho phụ tá Mạc Tuấn. Mạc Tuấn ghé vào tai Tưởng Đại Đạo nói vài câu, Tưởng Đại Đạo nhướng mày:
- Lý Văn Quý, mảnh đất Hồng Lâm kia không phải thuộc về tên của ngươi, ngươi có quyền gì bán nó?
Đây chính là mấu chốt của bản án này, mua bán có hợp pháp hay không?
Lý Văn Quý vội vàng nói:
- Khởi bẩm Huyện quân, mảnh đất kia thuộc về gia tộc, trước mắt tiểu nhân là Tộc trưởng gia tộc Lý thị, có quyền xử lý mảnh đất kia!