Chương 148: Tam Nương Lý gia. (2)
Lão còn chưa hô xong, liền bị bộ khoái hung hăng cho một cái tát:
- Ngậm cái mồm thối của ngươi lại, đường đường Giải Nguyên là ngươi có thể tùy tiện chửi sao?
Hai tên bộ khoái dứt khoát dùng vải bố chặn miệng lão lại, ném vào trong một chiếc xe bò, chỉ nghe thấy Lý Văn Quý kêu ồ ồ trong xe bò, ai cũng không biết lão hô cái gì?
Không bao lâu, Đô Đầu và hai tên bộ khoái vội vàng trở về, khẽ báo cáo với Tưởng Tri Huyện:
- Chúng ta đã tra rõ ràng, Chưởng quỹ và tiểu nhị khách sạn đều thừa nhận, lúc tết Thổ Đại quả thực có mấy hán tử tới từ Sơn Đông, đều mang đao, cực kỳ hung ác, người cầm đầu họ Tống, cũng có hán tử họ Nguyễn, Lý Đại Ấn nói cơ bản là thật.
Lúc này Mạc Tuấn lại đề nghị:
- Nếu như ta đoán không lầm, Lý Văn Quý và Tống Giang nhất định có thư từ qua lại, phải phòng ngừa con trai Lý Văn Quý chó cùng rứt giậu tiêu hủy chứng cớ, chúng ta tốt nhất lập tức điều tra, huyện thành và trấn Lộc Sơn đều phải lục soát, kịp thời báo cáo với Đồng Thái Úy.
Tưởng Đại Đạo vui vẻ cười nói:
- Vẫn là Mạc quân sư túc trí đa mưu, lần này nếu lập công lớn, Thái Úy khen ngợi xuống, chí ít có một nửa của quân sư.
Mạc Tuấn híp mắt cười nói:
- Đây là Huyện quân anh minh quả quyết, cũng là ý trời thúc đẩy, ta chỉ thoáng nhắc nhở một chút mà thôi!
Tưởng Đại Đạo vui vẻ trong lòng, lập tức lệnh Đô Đầu dẫn thủ hạ đi điều tra thư phòng của Lý Văn Quý, không chỉ điều tra ở trấn Lộc Sơn, trong nhà ở huyện thành cũng không thể bỏ qua, gã tự mình mang theo những người khác trở về huyện thành.
Lúc này, Mạc Tuấn và Lý Diên Khánh nhìn nhau, hai người trao đổi ánh mắt ý vị thâm trường.
Vào ban đêm, Đô Đầu huyện Thang Âm là Vương Thuận lục ra được một phong thư tín đến từ Lương Sơn tại tòa nhà của Lý Văn Quý ở huyện thành.
‘Văn Quý huynh nhiều năm duy trì thuế ruộng cho đại nghiệp Lương Sơn, đệ Công Minh cảm kích khôn cùng, Lương Sơn đã sớm bày tiệc đối đãi, hy vọng huynh trưởng sớm ngày bán gia sản lấy tiền tụ nghĩa tại Lương Sơn cùng đệ, cùng nâng đại nghiệp thay trời hành đạo. Nhưng nhân mã Lương Sơn gia tăng, lương thực không đủ, hy vọng huynh trưởng có thể nhanh chóng chuẩn bị ba ngàn thạch lương thực cùng một vạn quan tiền, việc này quá gấp, trông mong tin tức tốt của huynh, đệ tự mình tới áp thuyền’.
Phong thư này viết hơn trăm chữ, cuối cùng đề tên là ‘Lương Sơn Tống Giang’, thời gian ngay một tháng trước khi Lý Văn Quý bán lương.
Tưởng Đại Đạo vừa sợ vừa giận, vỗ bàn một cái:
- Mang Lý Văn Quý tới đây cho ta!
Một lát, Lý Văn Quý mang gông nặng bị mang lên. Lý Văn Quý quỳ xuống hô to:
- Tiểu dân oan uổng, oan uổng nha!
- Oan uổng?
Tưởng Đại Đạo vung thư trong tay:
- Đây là thư tín tìm thấy trong thư phòng của ngươi, ngươi cấu kết loạn phỉ, chứng cứ vô cùng xác thực, còn không nhanh chóng khai ra cho bản quan!
- Tiểu dân không có cấu kết loạn phỉ, đây là vu oan hãm hại!
Tưởng Đại Đạo cười lạnh một tiếng:
- Xem ra là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Gã rút một cây thăm ném xuống đất:
- Đại hình hầu hạ cho ta!
Sáng sớm hôm sau, trong quán rượu Khánh Phúc Lâu, Lý Diên Khánh rót một chén rượu đầy cho Mạc Tuấn, cười hỏi:
- Bản án đã định ra chưa?
Mạc Tuấn gật đầu:
- Trên cơ bản đã định ra rồi, tối hôm qua Tri Huyển thẩm tra một đêm, dưới trọng hình, Lý Văn Quý không thể không cung khai. Vì độc chiếm mảnh đất Hồng Lâm, hắn lợi dụng Tống Giang ám sát Trương Quân Bảo, hai đứa con trai của hắn cũng cung khai từ trước đến nay Lý Văn Quý có liên hệ tới Tống Giang, nhân chứng vật chứng đều đủ, Lý Văn Quý đã bị đánh vào tử lao, Tưởng Tri Huyện đã phái người đi báo cho Đồng Thái Úy ngay trong đêm, khả năng lật bàn cơ bản là không có.
Mạc Tuấn quả thực bội phục kế sách của Lý Diên Khánh, chu toàn kín kẽ, giọt nước không lọt, thực sự di hoa tiếp mộc đưa Lý Văn Quý tới cùng phản tặc Tống Giang.
Nhất là Lý Diên Khánh đề nghị để Tưởng Đại Đạo nhanh chóng báo cáo tình tiết vụ án cho Đồng Thái Úy, một chiêu này sắc bén nhất, dù cho sau đó phát hiện chỗ nào không đúng, Tưởng Đại Đạo cũng trăm phương ngàn kế giấu diếm, đưa vụ án này thành án chết.
Chỉ là không biết Lý Văn Quý đắc tội hắn thế nào, bị chỉnh thảm hại như vậy.
Lý Diên Khánh bưng chén rượu lên thản nhiên nói:
- Hắn vì mưu cầu sản nghiệp gia tộc, không tiếc hại chết huynh trưởng của mình, chết chưa hết tội.
- Tiểu quan nhân nói là chuyện của Lý Văn Hữu sao?
- Đúng vậy!
Lý Diên Khánh liền nói đơn giản cái chết của Lý Văn Hữu cho Mạc Tuấn. Lúc này Mạc Tuấn mới chợt hiểu, thở dài nói:
- Dĩ nhiên lại mua Bạch thị tam hùng hại chết huynh trưởng, tâm địa độc ác như vậy, nếu hắn không chết, thực không có thiên lý!
Lý Diên Khánh đứng dậy hành lễ:
- Dù thế nào, lần này Mạc tiên sinh hết sức giúp đỡ, Lý Diên Khánh khắc ghi trong lòng.
- Ta chỉ vì mình, tương lai nếu ta có cầu tiểu quan nhân, mòng rằng tiểu quan nhân hỗ trợ.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ hết sức giúp đỡ!
Buổi chiều ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh mang theo Hỉ Thước và Cúc tẩu quay về thôn Lý Văn, lúc này đã là hai mươi tám tháng chạp, qua hai ngày nữa chính là giao thừa.
Vừa tới cửa thôn, liền trông thấy tộc nhân Lý thị thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn đứng đầy ven đường, mọi người cùng xông tới, kích động cảm tạ Lý Diên Khánh, ồn ào nói gì đó.
Lúc này, Lý Chân cười giải thích:
- Sáng hôm nay, một văn lại tới từ Huyện Nha, nói Tri Huyện đã phán quyết ngàn mẫu ruộng tốt ở Hồng Lâm thuộc về tộc nhân thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn, để chúng ta vẽ ra một phương án, tất cả mọi người nhất trí đồng ý, trao mảnh đất dưới tên của tiểu quan nhân.
Lý Diên Khánh khoát tay một cái nói:
- Đây không phải chỗ bàn bạc, tới trong nhà ta nói chuyện đi!
Mọi người vây quanh Lý Diên Khánh đi vào nhà, nhanh chóng chen đầy cả sân, bởi vì dính dáng đến phân chia lợi ích, rất nhiều bà chủ gia đình cũng chạy đến.
Lý Diên Khánh nói với mọi người:
- Ta nói cho mọi người tình tiết vụ án của Lý Văn Quý, bản án của Lý Văn Quý cơ bản đã định rồi, hắn liên quan tới ba tội danh, thứ nhất là lập kế tập kích tộc nhân, khiến Hổ Tử bất hạnh bỏ mình, hắn được định tội là đồng phạm; thứ hai chia của không đều, thuê người giết người, hắn đã cung khai cái chết của Trương Quân Bảo là do hắn thuê người giết; thứ ba định tội là nhiều năm giúp đỡ loạn phỉ.
Trước mắt Lý Văn Quý đã bị Tri Huyện định tội chết, hiện tại đang giam giữ trong tử lao, hai đứa con trai của hắn sẽ phán lưu vong sung quân, gia sản sung công.
Trong viện khẽ nghị luận, Lý Văn Quý vì tham tài sản gia tộc mà bồi tính mạng của mình, không có mấy người đồng tình với hắn, nếu không phải Lý Diên Khánh mời Tri Huyện đến, chỉ sợ hơn ngàn mẫu đất tổ tiên ở Hồng Lâm kia cũng bị Lý Văn Quý bán đi nuốt riêng.
Lúc này Lý Diên Khánh lại cao giọng nói:
- Liên quan tới mảnh đất Hồng Lâm kia, ta suy nghĩ rất lâu, nghĩ ra ba phương án xử lý, hi vọng mọi người cân nhắc.