Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 152: Lần đầu tới Biện Kinh.

Chương 152: Lần đầu tới Biện Kinh.
- Cũng xin Lưu cò mồi gửi lời cho quản doanh, nếu có một ngày người nhà của các nàng đến tìm người, có thể nói cho người tới, ta họ Lý, là hàng xóm của hắn ở huyện Thang Âm, hắn sẽ không tổn thương quản doanh.
- Đa tạ tiểu quan nhân, ta nhất định chuyển lời!
Lưu Tam quay người bước nhanh rời đi, nhanh chóng cùng đội xe biến mất trong màn đêm nặng nề.
Xe bò của Lý Diên Khánh cũng khởi động, nhanh chóng chậy tới thôn Đại Bàn phía tây.

Cuối cùng Lý Diên Khánh cũng không thể cứu sống Hồ đại nương, lúc hừng đông, Hồ đại nương kéo tay Thanh Nhi trút hơi thở cuối cùng. Thanh Nhi đã mất đi tổ mẫu tình cảm chân thành, cực kỳ bi thương, khóc tới mức gần như ngất đi.
Lý Diên Khánh quả thực thương cảm trong lòng, nhưng hắn lại không chậm trễ, hắn dùng tiền mua quan tài, mua mảnh đất mộ, an táng Hồ đại nương trong thôn Đại Bàn, lại lấy mấy lạng bạc vụn, nhờ Bảo Chính khắc một chiếc bia mộ.
Trước một phần mộ vừa mới lập, Lý Diên Khánh chắp tay yên lặng nói:
- Diên Khánh nhất định bảo hộ Thanh Nhi, giao Thanh Nhi cho phụ thân nàng, xin đại nương ở dưới cửu tuyền nhắm mắt!
Hắn lập tức đỡ Thanh Nhi quỳ dưới đất:
- Chúng ta đi thôi!
Thanh Nhi đeo khăn tang trên đầu, dập đầu ba cái cho ngôi mộ mới của tổ mẫu, đi một bước lại quay đầu, buồn bã bi thương lên xe bò của Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh xoay người lên ngựa, đi theo xe bò chạy về hướng Tương Châu.
Khi họ đi ngang qua trấn Lý Cố, Thanh Nhi bỗng nhiên chỉ vào một thôn trang xa xa nói:
- Khánh ca ca, nhà bà ngoại ta ở nơi này, mẹ ta cũng tái giá gần đây.
Lý Diên Khánh hơi kinh ngạc, đây là câu đầu tiên Tiểu Thanh Nhi nói với mình, vẫn tự nhiên như vậy, không hề có chút dấu vết gắng sức. Lý Diên Khánh tỉnh ra trong lòng, thật ra Thanh Nhi cũng không quên mình.
Lý Diên Khánh vội cười nói:
- Chúng ta có nên đi nhìn một chút hay không, có lẽ còn có thể tìm được mẹ ngươi!
Mặc dù Thanh Nhi chỉ có tám tuổi, nhưng trong mắt lại có một sự kiên nghị quả quyết tuyệt đối không tương xứng với độ tuổi của nàng, nàng lắc đầu:
- Cha từng mang ta đi tìm họ, họ ngay cả cửa cũng không cho vào. Sau đó mẹ ta tới nói rất rõ ràng, để ta và cha đừng tiếp tục đi quấy rầy nàng.
- A…
Lý Diên Khánh đồng tình nhìn nàng một cái, liền không nhắc tới việc này, chuyển đề tài cười nói:
- Vậy trở về thôn Lý Văn với ta trước đi! Thanh Nhi, ngươi còn nhớ thôn Lý Văn không?
- Ta nhớ một chút, ta có con búp bê vải không mang đi, cha nói trở về lấy giúp ta, lại quên mất.
Lý Diên Khánh gãi đầu:
- Dường như không có thì phải! Ta không thấy.
- Hiện giờ ta không chơi búp bê vải.
Trên mặt Thanh Nhi rốt cuộc nở nụ cười, ánh mặt trời sáng ngời chiếu lên mặt nàng, đôi mắt sáng ngời như bảo thạch, lông mi thật dài vụt sáng, đặc biệt xinh đẹp, nàng mới tám tuổi, đã là phôi mỹ nhân rồi.
Xe bò tiếp tục đi về phía tây, ước chừng đi được mười mấy dặm, Thanh Nhi lại lo lắng thấp giọng hỏi:
- Khánh ca ca, ngươi cảm thấy cha ta sẽ có chuyện không?
Lý Diên Khánh đương nhiên biết Lô Tuấn Nghĩa và Hỗ Thành không có việc gì. Tống Giang đã khiến họ cùng đường mạt lộ, sao có thể không cứu họ?
Hắn thấy Thanh Nhi lo lắng, liền cười an ủi nàng nói:
- Lô viên ngoại có rất nhiều bằng hữu sẽ cứu hắn, tin tưởng cha ngươi cũng sẽ được cứu, ngươi yên tâm đi! Ta đã để lại manh mối cho cha ngươi, hắn sẽ đến tìm ngươi, ngươi an tâm đi theo ta, bảo dưỡng thân thể cho tốt rồi nói.
- Nếu cha biết được tổ nương đã qua đời, không biết hắn sẽ khó chịu cỡ nào!
Nghĩ tới tổ nương, giọng Thanh Nhi lại hơi nghẹn ngào.

Hai ngày sau, Lý Diên Khánh quay trở về thôn Lý Văn, vừa tới cửa nhà, Hỉ Thước liền cười hì hì ra đón:
- Tiểu quan nhân trở lại sớm như vậy sao?
- Gặp một số chuyện, trở về trước một chuyến, ta không ở nhà, có người nào tìm ta không?
- Nhiều người tìm tiểu quan nhân, nhưng đều không quan trọng, Trung thúc đều cản trở về. A…
Hỉ Thước bỗng nhiên trông thấy một tiểu nương tử xinh đẹp đi xuống từ trong xe bò, nàng lập tức ngẩn người, đây là ai? Tiểu quan nhân lại mua nha hoàn mới sao?
Thanh Nhi đứng trước cửa đánh giá thật lâu, mặc dù chỗ ở cũ của nàng đã không còn tồn tại, nhưng cây táo trước cửa lớn vẫn mơ hồ lưu lại trong trí nhớ của nàng.
Lúc này, Đại Hắc lung lay đi tới, hít hà, thân thiết cọ chân của nàng. Ánh mắt Thanh Nhi sáng lên, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Đại Hắc, dán mặt vào thân Đại Hắc. Nàng rốt cuộc nghĩ tới, đây chính là con chó Đại Hắc bắt chồn giúp nhà nàng!
- Tiểu quan nhân, nàng là ai vậy?
Hỉ Thước tò mò hỏi.
- Nàng gọi Thanh Nhi, là một tiểu muội muội của ta lúc trước, cha nàng bị quan phủ bắt đi, hiện giờ nàng là cô nhi, về sau ngươi phải chăm sóc nàng thật tốt thay ta.
Trong mắt Hỉ Thước dâng lên sự đồng tình, nàng nhu thuận gật đầu, tiến tới dắt tay Thanh Nhi cười nói:
- Vào nhà nghỉ ngơi một chút, đêm nay chúng ta cùng thắp đèn lồng, có đèn chim én, đèn con cua, đèn mỹ nhân, cam đoan ngươi sẽ thích.
Thanh Nhi nhìn thấy một tiểu nương tử tuổi không khác mình là mấy, trong lòng nàng cũng vui mừng, vội vàng gật đầu, đi theo Hỉ Thước bước nhanh vào nhà.
Cuối cùng mang Thanh Nhi về nhà, trái tim Lý Diên Khánh buông xuống. Lúc này, hắn lại hơi lo lắng cho đám người Vương Quý, cũng không biết họ có thể thi qua võ cử hay không?
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh tìm được Tộc trưởng mới Lý Chân.
Mười mấy ngày nay Lý Chân cực kỳ bận rộn, kiểm kê gia sản dòng họ, xây dựng từ đường, hai chân y không ngừng loay hoay, nhưng bận rộn thì bận rộn, tâm tình lại cực kỳ vui sướng.
- Diên Khánh, ngươi đến rất đúng lúc, ta có chuyện quan trọng nói cho ngươi.
Lý Chân thần bí kéo Lý Diên Khánh vào buồng trong, thấp giọng nói:
- Hôm qua ta nhận được tin tức trong huyện, khuya ngày hôm trước Lý Văn Quý bệnh chết rồi.
- Bệnh chết, sao lại như vậy?
Lý Diên Khánh không tin cách nói này.
- Thật ra ta cũng không tin, là Đô Đầu Vương Thuận nói cho ta biết, Tưởng Đại Đao hiến tặng gia tài bạc triệu của Lý Văn Quý cho Đồng Quán, sau đó Lý Diên Khánh liền bệnh chết, người sáng suốt đều biết xảy ra chuyện gì, nhưng người ta vẫn luôn chắc chắn là bệnh chết, ngươi thì có biện pháp gì?
Lý Diên Khánh chết rồi, cây gai độc giấu trong lòng Lý Diên Khánh cũng biến mất theo, hắn lạnh lùng nói:
- Ác giả ác báo, không ai thương tiếc, chỉ là tài sản gia tộc mà hắn thôn tính lại rơi vào túi người khác, quả thực đáng tiếc!
Lý Chân lại lơ đễnh, y cảm thấy tài phú có thể sáng tạo lại, nhưng Lý Văn Quý áp bánh trên đỉnh đầu mọi người không còn, điều này mới khiến người ta thoải mái trong lòng.
- Diên Khánh, ngươi tìm ta sớm như vậy, có chuyện gì không?
Một câu kéo tỉnh Lý Diên Khánh, hắn quả thực có việc. Lý Diên Khánh liền cười nói:
- Muốn mời Tộc trưởng giúp ta một chút, ta mang con gái Hồ đại thúc trở về, hiện giờ nàng không có hộ tịch, có thể lấy hộ tịch trong thôn chúng ta hay không?
- Ngươi nói là Thanh nhi?
Lý Diên Khánh gật đầu. Lý Chân lập tức kinh ngạc nói:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất