Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 164: Mới vào Thái Học. (1)

Chương 164: Mới vào Thái Học. (1)
Lý Diên Khánh và Lý Đông Đông tới mười mấy công xương son phấn, cuối cùng quyết định ba thương nghiệp cung ứng có giá cả khá cao.
Thủy Ngọc Phường chế tạo phấn lót, mực thơm cùng dầu giáp, Mai Hương Phường chế các thứ hương liệu lặt vặt, ví dụ như bánh thơm, túi thơm, khăn thơm, gương vân vân.
Về phần thuốc thơm và phèn thơm cần phải tới hiệu hương dược do quan phủ chỉ định mua sắm.
Son phấn khác, Lý Diên Khánh lựa chọn son phấn Bách Hoa Phương ngoài thành tây, mặc dù cũng chỉ là một loại son phấn trung cấp, nhưng rất nhiều chủng loại, giá cả cũng rất rẻ, một nửa tiệm son phấn Biện Kinh đều nhập hàng từ công xưởng này.
Điều này khiến cho hơn mười loại son phấn lúc đầu của họ tăng lên tới hai mươi tám loại. Lý Diên Khánh lại gia nhập nước hoa tự sản xuất, khiến cấp bậc son phấn đề cao rất lớn, giá cả tăng lên không chỉ gấp hai.
Bởi vì Lý Đại Khí về quê nhà mua đồ sứ cần thời gian, Lý Diên Khánh tạm thời mua một số bình sứ khẩn cấp từ lò nung trấn Cảnh Đức.
Chuẩn bị ròng rã nửa tháng trời, mọi chuyện sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.
Giữa trưa, Lý Diên Khánh một thân một mình đi tới Phàn Lâu. Hôm nay hắn thay một bộ áo dài thượng thừa, đầu đội khăn sĩ tử, tay cầm một chiếc quạt xếp Nhật Bản tương đối lưu hành. Mặc đồ này khiến toàn thân hắn không thoải mái, nhưng Phàn Lâu có quy củ của Phàn Lâu, nếu muốn thuận lợi hoàn thành chuyện của mình, thì phải tôn trọng quy củ của người khác.
Lý Diên Khánh không nhận bất cứ ngăn cản nào, thuận lợi đi vào Phàn Lâu. Giữa trưa, khách trong Phàn Lâu ít hơn ban đêm, các vị khách tốp năm tốp ba, phần lớn tới uống trà nói chuyện.
Phàn Lâu xưa nay có câu trà trưa rượu đêm, giữa trưa là lúc uống trà, hai mươi mấy nữ kỹ mỹ mạo ngồi giữa vườn hoa cũng không phải ca múa kỹ, mà là trà kỹ, mỗi người các nàng đều là cao thủ rót trà, thậm chí còn có nữ kỹ am hiểu phân trà, đó là một loại trà nghệ cực kỳ cao siêu.
Phí tổn uống trà giữa trưa cao hơn nhiều so với ăn cơm chiều, uống trà một lần ít thì mấy chục lượng bạc, nhiều thì trăm lượng, tiền boa của trà kỹ gọi là điểm hương trà, uống trà ở Phàn Lâu, điểm hương trà không thể thấp hơn mười lạng bạc.
Đương nhiên, trừ khi là ký sổ, nếu không cũng không có ai cầm tiền đồng tới trả, bình thường đều giao bạc trắng hoặc là vàng, thử nghĩ một chút, khiêng túi tiền nặng trăm cân tiến vào Phàn Lâu uống trà, thực sự là giết phong cảnh.
Lý Diên Khánh đi dạo, không bao lâu liền tới trước Phong Nguyệt Lâu, tiểu đồng kia còn đứng trước cổng. Lý Diên Khánh ôm quyền cười nói:
- Tiểu ca còn nhớ ta không?
Công việc của tiểu đồng là nhớ mặt khách, gã lập tức nhận ra, vui vẻ nói:
- Hóa ra là tiểu quan nhân lần trước, tiểu quan nhân không cần hiền thơ, mời trực tiếp lên lầu!
Gã chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nhìn sau lưng Lý Diên Khánh một chút, không thấy Trịnh mập, gã lập tức thở phào, nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh:
- Bài thơ kia của tiểu quan nhân, thi quan chúng ta luôn nhớ mãi không quên, còn sai người nghe ngóng tiểu quan nhân.
- Hôm nay thi quan có đó không?
Hôm nay Lý Diên Khánh tới tìm Lý Sư Sư, nếu Lý Sư Sư không ở đây, hắn chỉ có thể trở lại hôm khác.
- Giữa trưa Sư Sư cô nương đều ở đây, mời tiểu quan nhân đi theo ta!
Lý Diên Khánh đi theo tiểu đồng lên tầng hai. Ngoài dự liệu của hắn, Phong Nguyệt Lâu bày biện tuyệt đối không xa hoa, còn kém xa vẻ tráng lệ bên ngoài, nhưng cực kỳ thanh nhã, một lùm trúc, mỗi bức họa đều vô cùng đẳng cấp, dường như đưa thân vào học đường mà không phải quán rượu.
Tiểu đồng mời Lý Diên Khánh đến ngồi ở một căn phòng bên, trong phòng chỉ có một chiếc bàn dài, ba chiếc giường ngồi, cũng không có bày biện gì khác. Hai thị nữ cực kỳ xinh đẹp đứng bên cạnh khiến Lý Diên Khánh nhịn không được chăm chú nhìn. Hắn đến triều Tống nhiều năm như vậy, chưa từng trông thấy nữ tử xinh đẹp như thế.
Hai thị nữ hé miệng cười một tiếng, mặt cười như hoa nở rộ. Một người trải đệm mềm cho Lý Diên Khánh, một người khác thì lấy bình rót một chén trà thơm cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh vội vàng móc bạc ra chuẩn bị trả điểm hương trà, tiểu đồng ở bên cười nói:
- Các nàng không phải trà kỹ, chỉ là thị nữ, không cần cho bạc.
Mặt Lý Diên Khánh đỏ lên, hắn quả thực không hiểu, vừa vào liền bêu xấu. Tiểu đồng mỉm cười:
- Tiểu quan nhân ngồi tạm, ta đi mời Sư Sư cô nương!
Trong mắt hai thị nữ bên cạnh lóe lên vẻ chấn kinh, Sư Sư lại bồi thiếu niên này uống trà, đây chính là chuyện chưa từng có, thiếu niên này là người nào? Nhìn bộ dạng của hắn hơi tráng kiện, khẩu âm cũng là người bên ngoài, thực sự khiến người ta khó hiểu.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ ngồi xuống giường, hắn quả thực không quen, triều Tống đúng là lúc giường và ghế dựa thay nhau, dân chúng trung hạ tầng cơ bản đều ngồi ghế hoặc là ghế đẩu, chỉ có văn nhân thượng lưu mới ngẫu nhiên giữ tập tục ngồi giường. Số lần Lý Diên Khánh ngồi giường có thể đếm trên đầu ngón tay, hắn quả thực rất khó chịu ngồi quỳ chân.
Thị nữ nhìn ra hắn khó chịu, một thị nữ không nhịn được che miệng cười một tiếng, liền đi tới quỳ gối trước mặt Lý Diên Khánh, kéo một tấm ván gỗ trước giường hắn ngồi ra, chân liền có thể bỏ vào đó, ngồi giường biến thành ngồi băng ghế, lập tức thoải mái hơn.
Lý Diên Khánh cảm kích trong lòng, cũng mặc kệ có quy củ gì hay không, hắn móc hai thỏi bạc năm lạng, kín đáo đưa cho thị nữ trước mặt, lại chỉ chỉ thị nữ ở một bên, cho hai nàng mỗi người một thỏi.
Hai thị nữ vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến tới hành lễ vạn phúc, cảm ơn Lý Diên Khánh khẳng khái. Các nàng cũng có thể nhận được tiền boa, nhưng phải bồi rượu mới được, lòng cảm ơn giống như Lý Diên Khánh thế này, là một loại tôn trọng, các nàng lần đầu tiên gặp được, trong lòng hai người lập tức tràn đầy thiện cảm với Lý Diên Khánh, cảm thấy thiếu niên này mới thực sự là quân tử.
Lúc này, một hồi tiếng hoàn bội truyền tới từ bên ngoài, chưa chờ Lý Diên Khánh đứng dậy, một nữ tử mặc váy dài tuyết trăng đi tới cùng mấy thị nữ.
Đầu Lý Diên Khánh lập tức ông một tiếng, nếu như hai thị nữ vừa rồi là người xinh đẹp hắn chưa từng thấy qua, vậy nữ tử trước mắt này đẹp tới nỗi hắn hít thở không thông, cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành, cái gì gọi là chim sa cá lặn, cái gì gọi là không nhiễm khí tức nhân gian, hắn rốt cuộc cảm nhận được.
Loại khí chất thanh lệ xuất trần khó mà nói hết kia, coi như ví von tiên nữ cũng không đủ miêu tả. So sánh ra, hai thị nữ bên cạnh lập tức biến thành chim sẻ bên người phượng hoàng.
Lúc này, lại một lão giả giết phong cảnh đi ra từ sau tấm bình phong, chẳng qua tác dụng của lão rất lớn, lập tức khiến Lý Diên Khánh bừng tỉnh khỏi sự hoảng hốt. Hắn vội vàng đứng dậy, khom người thi lễ:
- Lý Diên Khánh Tương Châu rất vinh hạnh gặp mặt Sư Sư cô nương.
Lý Sư Sư cũng thi lễ vạn phúc, khẽ hé môi son, giọng nói như tiếng trời:
- Sư Sư rốt cuộc đợi được thiếu quân rồi!
Chu Bang Ngạn tiến tới cười nói:
- Bài thơ kia của tiểu quan nhân khiến Sư Sư cô nương say mê gần một tháng, lão phu cũng rất tò mò, rốt cuộc là vị cao nhân nào viết ra bài thơ rung động lòng người như thế, không nghĩ ra lại là sĩ tử trẻ tuổi như vậy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ta không thể không nhận mình đã già rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất