Chương 165: Hoàng tử bóng đá. (1)
Sau khi Thái Kinh chấp chính liền tiến hành khuếch trương Thái Học, nhân số từ 2400 người lúc đầu tăng lên tới 3800 người, trong đó học sinh ngoại xá ba ngàn người, học sinh nội xá năm trăm người, học sinh thượng xá ba trăm người. Một sĩ tử bình thường bắt đầu từ ngoại xá, từng bước leo lên phía trước, cuối cùng học tới thượng xá, ít nhất phải hao phí mười năm, tăng thêm năm năm tiểu học đường, hai năm Huyện Học, ba năm Châu Học, ít nhất phải khổ học hai mươi năm đọc sách mới có cơ hội trở thành một thành viên trong cơ cấu quan lại Đại Tống.
Nhưng đây chỉ là thời gian trên lý thuyết, sĩ tử ưu tú thât jsuwj căn bản không cần hao tổn thời gian lâu như vậy. Rất nhiều sĩ tử tiến vào Thái Học hai ba năm liền thi đậu khoa cử, trực tiếp thụ quan làm sĩ đồ.
Chỉ cần thi đậu cử nhân sẽ có tư cách vào Thái Học đọc sách, cũng không yêu cầu học qua Châu Học. Nếu như thi đậu Giải Nguyên thậm chí trực tiếp tiến vào nội xá, chính sách linh hoạt rộng rãi này khiến cho rất nhiều sĩ tử có cơ hội vượt qua đường tắt. Chính vì nguyên nhân này, học sinh mười lăm mười sáu tuổi trong Thái Học nơi nào cũng có, nhưng sĩ tử thiếu niên trực tiếp tiến vào thượng xá giống như Lý Diên Khánh lại cực kỳ hiếm thấy, không phải không có, mà bởi các loại nhân tố tập trung một chỗ xác suất quả thực quá nhỏ.
Cho nên nghe nói một sĩ tử thiếu niên mười ba tuổi tiến vào thượng xá Thái Học, lập tức chấn động Thái Học, rất nhiều người suy đoán hắn có bối cảnh hậu trường cực sâu, thậm chí có người hoài nghi hắn là đệ tử hoàng tộc. Chẳng qua dù sao họ là học sinh Thái Học, không phải bách tính chợ búa, loại chấn động này chỉ qua hai ba ngày mọi người lại dần quên đi.
Lực thích ứng của Lý Diên Khánh cực mạnh, chỉ ở Thái Học ba ngày, hắn liền thích ứng với cuộc sống của Thái Học. Đến giờ Lý Diên Khánh mới hiểu được vì sao Huyện Học Thang Âm quản lý lỏng lẻo như vậy, cũng bởi vì nó hoàn toàn rập khuôn theo hình thức Thái Học.
Thái Học càng thêm tự do hơn Huyện Học, không có người quản lý giám sát họ, đọc sách học tập hoàn toàn nhờ vào tự giác. Thái Học có nhiều đại nho giảng bài, học sinh Thái Học có thể căn cứ chương chính mình cần học lựa chọn nghe giảng, đến hoặc không đến các giáo sư cũng chẳng quan tâm, đi ra ngoài không cần xin phép nghỉ, đêm không về ngủ cũng không có người hỏi đến. Không chỉ như thế, Thái Học còn cho phép học sinh ra ngoài du học mấy tháng thậm chí lâu hơn.
Mặc dù Thái Học cho các học sinh tự do tuyệt đối, nhưng Thái Học cũng nhìn kết quả, thi năm tương đối dễ dàng, nhưng thi thăng cấp của Thái Học lại là cơn ác mộng với mỗi sĩ tử.
Mặc kệ bình thường buông lỏng thế nào, thi thẳng cấp là một chướng ngại vật ai cũng không dễ dàng bước qua, độ khó không thua thì thi khoa cử, nhất định phải đạt điểm thượng thượng mới có thể thăng cấp, đạt được trung thượng cho phép học lại một năm, trung thượng trở xuống trực tiếp đào thải, đây chính là nguyên nhân ngoại xá có ba ngàn học sinh, đến thượng xá đột nhiên biến thành năm trăm người, sáu học sinh ngoại xá Thái Học chỉ có một người thăng cấp.
Trịnh Vinh Thái chưa từng thi thăng cấp, dựa vào trong nhà bỏ số tiền lớn mới miễn cưỡng đạt được trung thượng, cho phép học lại một năm. Cũng do vận may của gã tốt, vừa vặn gặp được Thái Học cải cách, cho phép đưa thành tích thi giải vào Thái Học. Trịnh Vinh Thái chạy về Tương Châu tham gia thi giải, thông qua quan phủ địa phương gian lận thi trúng cử nhân, cho nên mới vòng qua cuộc thi thăng cấp cực kỳ tàn khốc, tiến vào nội xá đọc sách.
- Lão Lý, sao ngươi lại ở địa phương quỷ quái này?
Buổi chiều ngày nọ, Trịnh Vinh Thái tới thượng xá thăm bằng hữu, vừa vào cửa Trịnh mập liền kêu:
- Dù sao ngươi cũng là học sinh thượng xá, sao lại ở trong căn phòng còn kém hơn học sinh nội xá như ta?
Lý Diên Khánh ở phòng học sinh thượng xá tiêu chuẩn, một viên ba học sinh thượng xá, mỗi người có hai gian phòng trong ngoài, đây thật ra đã rất tốt rồi, nhưng trong mắt Trịnh Vinh THái, căn phòng này vẫn quá đơn sơ.
Gã đi vào trong phòng dạo một vòng, miệng chậc chậc thành tiếng:
- Thư phòng bên ngoài, phòng ngủ bên trong, vậy phòng sinh hoạt thường ngày đâu? Phòng ở của hạ nhân đâu? Ngươi không định mấy năm này không có nha hoàn phục thị chứ!
Lý Diên Khánh đang ngồi trước bàn luyện chữ, Trịnh mập vẫn như con ruồi xanh mập xông tới sủa bậy linh tinh. Lý Diên Khánh không viết nổi nữa, hắn liền đặt bút xuống cười nói:
- Ta quả thực chưa nghe nói, Thái Học còn cho phép mang theo nha hoàn?
- Đó là do ngươi thiếu quá nhiều kiến thức, chớ nói nha hoàn, mang nương tử tới học cùng cũng được. Đừng nhìn ta học không tốt, nhưng phương diện chui lỗ thủng của Thái Học ta mạnh hơn ngươi. Ngươi xem một chút trong điều khoản bổ sung của Thái Học nói thế nào? Nội xá cho mang theo một thư đồng, thượng xá cho mang theo hai thư đồng, cũng không nói là thư đồng nam hay nữ, người đã kết hôn cho phép mang theo vợ ở cùng.
- Nhưng ta không trông thấy học sinh Thái Học mang theo thư đồng hoặc thế tử? Chung quanh ta không có ai cả.
- Hạc Viên mà ngươi ở, là chỗ ở của đệ tử hàn môn, đương nhiên không có. Ngươi tới Mai Viên và Cúc Viên nhìn xem, bên kia không có loại hai căn phòng thế này, đều ít nhất ba căn, còn có độc viện bốn gian, mỗi tháng tốn một hai quan tiền là được rồi, ngươi cũng không phải nghèo kiết xác, cần gì ở loại phòng ở rách nát này.
Gã nói lời này, Lý Diên Khánh lại động tâm. Cũng không phải hắn ham hưởng thụ, mà hai bạn cùng viện với hắn quá mức thân mật, mặc dù không thể nói họ là đồng tính, nhưng hai người cả ngày như hình với bóng, khanh khanh ta ta, quả thực khiến Lý Diên Khánh cảm thấy khó chịu. Nghĩ tới mấy năm sau này mình đều phải đối mặt với hai người này, hắn liền có lòng đổi phòng.
- Được! Hiện giờ ta vừa vặn không có việc, ngươi dẫn ta đi nhìn một cái.
Trịnh Vinh Thái cười thần bí:
- Hiện giờ không được, ta dẫn ngươi đi gặp một người.
Trịnh Vinh Thái dẫn Lý Diên Khánh tới võ đài phía nam Thái Học. Võ đài này lớn khoảng một nửa sân bóng sau này, để học sinh Thái Học sử dụng trong khóa võ kỹ, bắn tên, chạy bộ. Một góc võ đài còn đặc biệt chừa ra một vườn bắn, triều đình cổ vũ học sinh Thái Học vận động bắn tên, cường kiện thân thể, nhưng nơi này còn thường cử hành một loại vận động thịnh hành nhất triều Tống, đó chính là bóng đá.
Bóng đá là chỉ bóng đá cổ đại, so với bóng đá hiện đại, tính đối kháng của nó kém hơn, hai bên đối kháng thay phiên sút gôn, giống như giải thi đấu penalty sau này, từ một khía cạnh nó thể hiện tập tục văn nhược của Đại Tống, nặng kỹ xảo mà nhẹ đối kháng.
Trên giáo trường đang tiến hành tranh tài bóng đá, một đội bóng tiêu chuẩn có mười hai người, số người Thái Học đông đảo, tổng cộng gây dựng bốn đội bóng đá, phân biệt đặt tên là Văn Uyên, Văn Bác, Văn Pháp, Văn Thao.
Nhưng toàn bộ đội bóng đá Bắc Kinh lại hơn trăm đội. Dân chúng Bắc Kinh cực kỳ cuồng nhiệt bóng đá, trên có thiên tử quyền quý dưới có tôi tớ hạ nhân, đều si mê bóng đá. Thiên tử Triệu Cát là một người cực kỳ cuồng nhiệt bóng đá, bản thân gã cũng là một cao thủ bóng đá.