Chương 166: Gặp gỡ kinh thành. (2)
Ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ được kế sách giải quyết, không cần phải nói tới một hoàng tử thiếu niên.
Lúc này, một hoạn quan đi cùng ở bên ngoài thúc giục:
- Điện hạ, thời gian không còn sớm, nên trở về phủ!
Triệu Giai gật đầu, gã đã tán thành kiến thức uyên bác của Lý Diên Khánh, gã hẳn nên nghe nhiều lời bàn cao kiến của hắn. Lúc này, gã nghĩ tới một chuyện, cười hỏi:
- Lý thiếu quân biết cưỡi ngựa bắn cung chứ?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Học mấy ngày, miễn cưỡng có thể!
Triệu Giai vui mừng, vội vàng nói:
- Hai mùa xuân thu hàng năm, phụ hoàng đều muốn đốc xúc hoàng tử ra ngoài đi săn, cần luyện cung ngựa. Ngày mai ta muốn tới ngoại ô phía tây đi săn, không biết thiếu quân có muốn đồng hành hay không?
Lý Diên Khánh suy nghĩ liền cười nói:
- Nguyện bồi điện hạ đi săn!
- Vậy thì một lời quyết định, sau khi trở về ta sẽ phái người người tìm đến thiếu quân,
Triệu Giai đứng dậy rời đi, Trịnh Thái Vinh gãi đầu một cái, Gia Vương lại không mời mình, chẳng qua gã lập tức hiểu được vấn đền, gã quá béo, căn bản không cách nào cưỡi ngựa, miễn cưỡng dạo chơi ngoại thành thì được, nào có thể theo họ đi săn, trong lòng gã lập tức chịu đựng kích thích mạnh mẽ, không khỏi thầm quyết tâm:
- Lão tử cũng muốn giảm béo cưỡi ngựa!
…
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh trở lại nơi ở của phụ tân tại Tân Kiều. Vừa vào viện, liền trông thấy Hỉ Thước và Thanh nhi đang múc nước bên giếng, hai người cùng nhìn thấy Lý Diên Khánh, lập tức kinh hô. Hỉ Thước giống như con chim khách thật nhỏ chạy tới như bay, nhào đầu vào lòng hắn, kích động toàn thân run lên. Thanh nhi chạy mấy bước, nhưng lại dừng bước, không dám nhìn Lý Diên Khánh, cúi đầu bứt rứt nắn góc áo.
Lý Diên Khánh cũng rất vui vẻ trong lòng, vội vàng hỏi:
- Các ngươi đến đây lúc nào?
Hỉ Thước rời khỏi lòng Lý Diên Khánh, gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Đến chiều hôm qua, chúng ta ngồi thuyền tới. Tiểu quan nhân, ta không thể ngồi thuyền, say rất nặng!
- Ồ! Thanh nhi có say sóng không?
- Ta vẫn khỏe.
Thanh nhi đỏ bừng mặt, hơi xấu hổ.
Lúc này, Lý Diên Khánh cảm thấy không đúng, tại sao Cúc tẩu không chào hỏi mình. Hắn nhìn phòng bếp một chút, không thấy bóng Cúc tẩu, hắn không khỏi kỳ quái hỏi thăm:
- Cúc tẩu không đi cùng các ngươi sao?
Hỉ Thước ấp úng nói:
- Tiểu quan nhân, Cúc tẩu lập gia đình rồi.
Lý Diên Khánh sững sờ:
- Gả cho ai rồi?- Cố tam thẩm làm mối cho nàng, gả cho Tiểu Chung thúc, đó là chuyện tháng trước, lão gia còn làm chủ hôn cho họ.
Lý Diên Khánh nửa ngày không nói gì, Lý Chung là ấu đệ của Tộc trưởng Lý Chân, khoảng ba mươi tuổi, năm ngoái thê tử bệnh chết, để lại một đứa con ba tuổi, trong nhà coi như giàu có, mà Cúc tẩu lại là cháu gái của Cố tam nương, để nàng làm chủ cũng không có gì đáng trách.
Nhưng vì sao không nói cho mình chuyện này? Lý Diên Khánh quả thực không vui trong lòng, Cúc tẩu theo mình gần hai năm, chuyện quan trọng như vậy sao mọi người không nói cho mình một tiếng.
- Tiểu quan nhân, đó là ý nguyện của Cúc tẩu, mà lão gia cũng đáp ứng rồi.
Hỉ Thước nhỏ giọng nói.
Lý Diên Khánh không vui trong lòng cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên, miễn cưỡng cười nói:
- Các ngươi không ra ngoài chơi một chút sao?
- Không có!
Hai tiểu nương cùng đáp. Hỉ Thước lắc lắc cánh tay hắn, năn nỉ nói:
- Tiểu quan nhân, mang bọn ta ra ngoài chơi một chút đi!
Lý Diên Khánh nhìn Thanh nhi, thấy đôi mắt nàng tràn ngập chờ mong nhìn mình. Hôm nay hắn vừa vặn muốn lên phố, liền vui vẻ cười nói:
- Vậy mang các ngươi đi dạo chơi phố phường.
- Được!
Hai tiểu nương cùng hoan hô.
Lý Diên Khánh thuê một cỗ xe bò, ba người ngồi trên xe bò, chậm rãi đi tới Ngự Nhai trong thành.
Ngự Nhai là đường lớn của Biện Kinh, rộng chừng hai trăm bước, nói là đường đi, không bằng nói là quảng trường, ở giữa dựng một nhánh sơn son, bên trong nhánh là ngự đạo Hoàng đế xuất hành, hai bên ngự đạo đều có một ngự lang, bên trong xuất hiện cửa hàng dày đặc.
Trên ngự đạo dòng người như dệt, thương nhân lớn nam qua bắc tới mua sắm các thương phẩm chế tác xinh đẹp trong cửa hàng tại ngự đạo, mỗi cửa hàng đều bố trí tráng lệ, đây là con đường tập trung tài phú phồn hoa nhất thành Biện Kinh, gần như tất cả cửa hàng đều có bối cảnh, quyền lực và tài phú kết hợp hoàn mỹ trên con đường này.
Hai tiểu nương sớm đã đi xuống khỏi xe bò, đi dạo trên đường, hết nhìn đông ngó tây, trong mỗi cửa hàng các nàng đều muốn đi dạo một vòng, không ngừng cảm thán thương phẩm trải bên trong. Đương nhiên, các nàng cũng có thu hoạch, Lý Diên Khánh mua cho các nàng ba bộ quần áo và hai đôi giày thuê trong hiệu may Trương Tiên, thời tiết đã hơi nóng, các nàng còn mặc đồ mùa đông, cần thay đổi cho các nàng.
Các nàng lại mua đồ chơi nhỏ mà mình thích. Thanh nhi mua gương đồng và lược, Hỉ Thước thì mua một chút giấy bút. Lúc này, Thanh nhi và Hỉ Thước muốn tới cửa hàng trang sức, Lý Diên Khánh cho các nàng mấy lạng bạc, chỉ về tiệm kiếm Lương Công phía trước cười nói:
- Tự các ngươi đi chơi đi, ta tới cửa hàng binh khí phía trước nhìn xem.
Tiệm kiếm Lương Công là một trong ba cửa hàng binh khí lớn tại Biện Kinh, chiếm cứ diện tích hai mẫu đất trên Ngự Nhai. Trên Ngự Nhai tấc đất tấc vàng, chiếm diện tích lớn như vậy cũng tương đối hiếm thấy, cũng bởi vì tiệm kiếm Lương Công có bối cảnh Tào gia.
Lệnh cấm binh khí của triều Tống cơ bản noi theo Đại Đường, cũng chính là không cấm năm binh khí cung, tên, đao, đoản mâu, lá chắn; những binh khí khác một mực cấm chỉ, nhất là trường mâu, khôi giáp, nỏ các loại binh khí quân dụng cấm chỉ.
Nhưng cũng không phải vơ đũa cả nắm, bình thường mà nói phía bắc Hoàng Hà tương đối rộng rãi, phía nam tương đối nghiêm khắc, nhưng nghiêm khắc nhất lại là phủ Khai Phong, ngoại trừ quân tốt công nhân ra, còn lại chỉ cho học sinh Thái Học mang theo cung kiếm, hết thảy bình dân phổ thông không cho phép mang theo binh khí.
Nói cách khác, binh khí đặt trong nhà phòng trộm thì được, nhưng không cho phép cầm ra đường cái, cũng coi như là một loại tán thành lỏng lẻo lệnh cấm đối với lính trước kia, chẳng qua côn sáp ong thì ngoại lệ, côn sáp ong là binh khí duy nhất phủ Khai Phong cho phép dân chúng bình thường mang theo.
Tiệm kiếm Lương Công chỉ bán kiếm và cung tên, bán rất nhiều côn sáp ong, cũng bát chút ít đao, bình thường đều là Cấm Quân tới mua sắm.
Lý Diên Khánh chắp tay đi vào tiệm kiếm, trong cửa hàng không có khách, một tiểu nhị đang nằm ngủ say trên bàn, khóe miệng còn chảy nước miếng, có thể thấy làm ăn rất ảm đạm. Lý Diên Khánh đánh giá cửa hàng một chít, thấy bốn bức tường cửa hàng treo đầy các loại cung kiếm và đao.
Lúc này, chưởng quỹ tiệm kiếm đi tới từ giữa phòng, nhìn thấy Lý Diên Khánh, không khỏi sửng sốt một chút, đưa tay vỗ mạnh gáy tiểu nhị một cái, mắng:
- Cả ngày chỉ biết ngủ, bao nhiêu khách đều bị ngươi đuổi đi!
Tiểu nhị sợ hãi vội vàng đứng dậy. Chưởng quỹ đẩy gã ra, tự mình tới cười nói:
- Tiểu quan nhân muốn mua gì?
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Ta muốn mua một cây cung tốt!
Ngày mai Lý Diên Khánh phải ra ngoài đi săn cùng Triệu Giai, hắn cũng không muốn mang theo cung đồng tên sắt, mang một bộ cung tên bình thường là được. Chẳng qua hắn vận dụng cung đã tương đối tinh thâm, cung bình thường hắn không để vào mắt.